
Tác giả: Tâm Thường
Ngày cập nhật: 03:57 22/12/2015
Lượt xem: 1341342
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1342 lượt.
nh, nhìn từ trên xuống dưới. "Giang Thiệu, anh có phải. . . . muốn gì mà không được?" Nếu không sao miệng độc thế!
"Nói tiếng người."
"Chưa thỏa mãn dục vọng."
"Ơ a, quả nhiên là hoạ sĩ cảnh hot, liếc mắt một cái liền nhìn ra, cái gì cũng chạy không khỏi đôi mắt chuyên nghiệp của ngài." Giang Thiệu lành lạnh nhạo báng, thân thể nằm lên mặt đất bằng xi mắng, gối lên cánh tay nghiêng nhìn bầu trời đầy sao.
Mặt Diệp Tiểu An đỏ lên, cũng may nơi này tối nên không nhìn ra. "Anh không thể quên việc đó sao, kiếm miếng cơm ăn không dễ dàng nha."
"Trí nhớ của tôi tốt lắm, vì thế tôi cũng rất phiền não." Giang Thiệu hơi hài lòng, không ngờ Diệp Tiểu An thở dài, Giang Thiệu nhíu mày, "Đừng tự ti, trí nhớ của em không dùng được."
"Hừ, em than thở là bởi vì cảm thấy anh đáng thương." Diệp Tiểu An bứt mấy cọng cỏ ném lên người anh. "Người có trí nhớ tốt sẽ có ký ức khó quên hơn người bình thường, mà có quá nhiều ký ức thì sẽ ít vui vẻ hơn."
"Nói huơu nói vượn." Giang Thiệu xì mũi coi thường.
Diệp Tiểu An dùng túi làm gối, nằm xuống theo, nhìn gương mặt anh tuấn của anh hỏi. "Vậy tự anh nói, anh vui không?"
Giang Thiệu chợt tịt ngòi đi, nguyên bản có thể bật thốt lên hai chữ "Vui vẻ", lúc này lại nghẹn ở cổ họng. Diệp Tiểu An tựa hồ sớm có dự liệu, "Hắc em đã nói mà."
"Không kiểu cách như em, tôi đâu phải con gái, không rãnh tức giận vì mấy trò này."
Diệp Tiểu An nghe xong lời này cười khanh khách, vỗ vỗ vai anh bày tỏ đã hiểu, "Không sao, em không ép anh thừa nhận, em chỉ muốn nói anh biết lúc không vui thì nên làm chuyện khiến anh vui vẻ, vận động thích hợp có thể hóa giải cảm xúc buồn bực phiền não."
Giang Thiệu nghiêng đầu nhìn cô, Diệp Tiểu An chỉ sợ anh không tin, "Không lừa anh đâu! Không tin anh hãy thử xem! Anh muốn làm gì em cũng làm cùng, em rất tốt, không giống người khác."
". . . . . . vận động thích hợp có thể khiến anh vui vẻ?"
"Đúng đó."
Giang Thiệu từ nằm ngang biến thành nằm nghiêng, cong tay chống đầu nhìn cô, có điều ngụ ý hỏi lại một lần, mà lần này anh còn cố ý nói chậm lại, trong tiếng nói hàm chứa nụ cười rõ ràng.
"Vận động thích hợp có thể khiến anh vui vẻ?"
Diệp Tiểu An vừa định gật đầu, lại dừng một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn vọt cái đỏ lên. . . .
Làm Cầm Thú Gặp Báo Ứng
"Giang Thiệu anh là đồ lưu manh!" Diệp Tiểu An bỗng chốc ngồi dậy bứt một nhúm cỏ hung hăng ném vào mặt anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. "Cái não lớn bằng của Tả Trí chỉ toàn chứa hình ảnh lõa thể của phụ nữ!"
Giang Thiệu không biết làm sao, bộ dáng tức giận của cô làm cho tâm trạng u ám của anh sáng sủa hơn. "Dù sao cũng lớn hơn não của em."
"Anh!" Diệp Tiểu An trừng mắt, nhất thời không tìm được lời có thể đối phó anh. "Thì ra hơn nửa đêm anh không ở chung với chị Cận Thanh mà ra ngoài tìm em là để lấy em mua vui!"
"Em coi như mỗi ngày làm một việc thiện thôi mà."
"Rất tốt với em, vừa lại đẹp trai miệng lại ngọt, ra tay hào phóng, có thu vào ổn định, anh cảnh sát tuổi trẻ tài cao khiến con gái thích nhất đấy." Diệp Tiểu An không chút do dự trả lời, giương mắt đã nhìn thấy ánh mắt khi dễ của Giang Thiệu.
"Cô gái ngốc nông cạn."
"Chỉ số thông minh của cô gái đang yêu luôn nhỏ, đó là nguyên nhân em ngốc nghếch đó."
"Ai nói em là số nhỏ, em rõ ràng là số âm." Giang Thiệu nói xong hết sức né tránh quả đấm nhỏ vung tới của cô. "Diệp Tiểu An, tình cảm là đầu tư có nguy nhiểm nhất, không nên đầu tư quá nhiều, lúc em không thu về được thì sẽ không có chỗ để khóc đâu."
Diệp Tiểu An không quen chà xát cánh tay, "Sao tự nhiên lại văn nghệ thế, đây là kinh nghiệm của anh sao?"
Giang Thiệu cười cười, "Miệng của nha đầu này cũng thật độc, tóm lại một câu nói, có chừng mực."
Diệp Tiểu An khinh thường nghiêng đầu, con ngươi lại hơi tối đi. Cô đột nhiên đứng dậy đi về trước, "Em đã đồng ý với ba em gả mình đi trước khi 25 tuổi, em rất hiếu thuận, không thể nuốt lời."
Giang Thiệu bước chậm chút, nhìn bóng dáng nhỏ đó lúc ẩn lúc hiện, mặc y phục của anh vào nhìn như một học sinh trung họ chưa tốt nghiệp, khiến trong lòng anh nhấc lên gợn sóng. "Vậy em không nên tìm Tả Trí, cậu ta không thích hợp với em."
Anh cuối cùng đã nói ra những lời này, đáng tiếc, cô không nghe thấy.
Diệp Tiểu An quả nhiên bị cảm, còn là bị cảm nặng. Khi đầu cô choáng váng nằm trên giường mãnh liệt rút giấy ra lau lỗ mũi thì Tả Trí đang ở bệnh viện vô nước biển với Trần Dao. Làm việc cường độ cao lâu dài rốt cuộc khiến cô bị bệnh, phát sốt cao.
—— anh đang họp. . . . . .
Tả Trí cầm điện thoại di động suy nghĩ một lát, xóa bỏ hai chữ đi họp.
—— anh đang tra án, mấy ngày tới không thể đi tìm em.
Biên tập tin nhắn xong liền gửi đi cho Diệp Tiểu An, anh lại thiết đặt số của Diệp Tiểu An vào danh sách đen.
Nhìn gương mặt hơi có vẻ tiều tụy của Trần Dao anh liền thấy đau lòng, Trần Dao ngủ một lát thì bị tiếng khóc rống của đứa bé ngoài hành lang đánh thức, nhắm mắt lại phiền não cau lông mày. "Tả T