Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Đã Nghe Thấy Chưa?

Em Đã Nghe Thấy Chưa?

Tác giả: Tâm Thường

Ngày cập nhật: 03:57 22/12/2015

Lượt xem: 1341343

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1343 lượt.

rí, tắt TV đi!"
Tả Trí cười, dịch dịch góc chăn cho cô. "Cô vợ nóng đầu, chúng ta đang ở bệnh viện đấy."
Trần Dao mở ra đôi mắt mông lung vô hồn một lát, rồi lại nhắm lại nhích về phía Tả Trí. "Truyền xong thì đánh thức em, em còn phải trở về công ty trông chừng, hạng mục này rất quan trọng."
"Có thể quan trọng cỡ nào chứ, em đã vậy còn nhớ công ty, dứt khoát dẹp đi, anh cũng đâu phải không nuôi nổi em." Tả Trí vén tóc của cô lên, bị cô đẩy ra. "Tả Trí, trước khi chúng ta kết hôn đã nói rõ rồi mà? Anh không thể can thiệp vào sự nghiệp của em."
"Anh không can thiệp sự nghiệp của em, nhưng em không cảm thấy sự nghiệp của em đã can thiệp vào hôn nhân của chúng ta sao?"
"Hôn nhân của chúng ta thế nào? Em biết rõ lúc bận rộn làm việc đã lạnh nhạt với anh, nhưng anh đừng nói như em thật có lỗi với anh chứ." Trần Dao hỏi ngược lại, khí thế quái lạ. Tả Trí giật giật khóe miệng, anh cũng không thể gây gỗ với cô trong lúc cô ngã bệnh. "Không sao cả, em ngủ đi, lát anh gọi em."
. . . . . .
Buổi tối Tả Trí hẹn Giang Thiệu ra ngoài uống rượu, một ly một ly uống chưa đã ghiền liền trực tiếp đổi thành uống cả chai. Tửu lượng Giang Thiệu tốt, Tả Trí cũng không kém, kết quả trên bàn dưới bàn đầy vỏ chai rượu thì hai người cũng chỉ mới say bảy phần.
"Có lúc cảm thấy Trần Dao thật con mẹ nó. . . . Anh nói sao tôi lại thua trên tay một người phụ nữ còn cứng hơn cả tôi chứ? Gia ở trường cảnh sát cũng không có liều mạng giống cô bây giờ!" Tả Trí nửa gục xuống bàn oán trách, trong tay lên nửa bình rượu giơ. Giang Thiệu cười, "Chính cậu trời sanh mệnh tiện có thể trách ai chứ?"
"Tôi nhổ vào!" Tả Trí hung hăng nhổ một ngụm, "Anh không tiện sao? Đời này cũng chỉ có một người phụ nữ là chị tôi? Con mẹ nó anh còn tiện hơn tôi đó!"
Giang Thiệu tự giễu bĩu môi, "Vừa đúng song tiện kết hợp rồi."
"Ai kết hợp với anh, gia thích con gái!" Tả Trí và Giang Thiệu nói nói nói, hai người lại ngửa đầu tiêu diệt một chai. Hai người đàn ông ngoại hình xuất chúng này nghiễm nhiên là một phong cảnh không thể sao lãng ở quầy rượu, phụ nữ đến bắt chuyện không ít, chưa nói vài câu đều bị Tả Trí mượn rượu giả điên hù dọa chạy.
"Không có tí sức lực nào, không có xinh đẹp như Trần Dao, không có nghe lời đùa vui như Tiểu Diệp Tử." Tả Trí đốt điếu thuốc, dựa vào trên ghế, không có hình tượng chút nào. "Như đã nói, tôi thật không thể xuống tay với Tiểu Diệp Tử, cô gái này có lúc ngốc như đứa bé, nói như thế nào đây, trêu chọc cô thế nào thương cô cỡ nào đều được, nhưng thật không đành lòng đưa cô lên giường, rất tội lỗi."
Giang Thiệu hơi kinh ngạc, "Đã lâu vậy hai người còn chưa lên giường?"
"Không có, cô vẫn còn nguyên đấy." Tả Trí cười không có cách nào, "Nếu như Trần Dao có thể nghe lời bằng một nửa Tiểu Diệp Tử, tôi chết cũng nhận."
Giang Thiệu trầm mặc một hồi lâu, trong lòng không khỏi có chút phiền não. "Cậu dùng Diệp Tiểu An làm thế thân của Trần Dao, muốn chơi tới khi nào, cô không phải là cô gái chơi đùa trong tình cảm, cậu không yêu cô cũng không ly hôn với Trần Dao thì đừng giày xéo con gái người ta nữa, làm cầm thú là phải gặp báo ứng."
Tiếp xúc càng nhiều Giang Thiệu càng không đành lòng nhìn Diệp Tiểu An ngây ngô nhớ Tả Trí cả ngày. Anh là anh em của Tả Trí, vật hợp theo loài người chia theo nhóm, Giang Thiệu cởi cảnh phục thì cũng bất cần đời dạo chơi nhân gian giống Tả Trí, nhưng lương tâm anh ít nhiều vẫn không yên.
"A, không thương không có nghĩa là không thích, Diệp Tiểu An đúng là một cô gái tốt, nếu không phải là tôi gặp gỡ Trần Dao trước nhất định bắt cô về giày xéo." Tả Trí chợt tà ác nhếch khóe miệng. "Ngày nào đó chị tôi chia tay với anh, không bằng anh tiếp Diệp Tiểu An về tay đi."
Giang Thiệu hung hăng đạp anh một cước. "Cậu cút đi! Trong miệng nhả không ra răng ngà thì cả bánh bao thịt cũng phun không ra à?"
Rượu qua mấy vòng cũng không còn hăng hái uống nữa, Tả Trí tự nhiên lại bảo "anh rể" trả tièn rượu. Giang Thiệu uống hơi nhiều, về nhà cầm cái chìa khóa mở cửa mấy lần cũng không đút vào ổ khóa được. Cửa chợt bị Cận Thanh mở ra từ bên trong, Giang Thiệu nhìn cô ăn mặc chỉnh tề kéo va ly, ánh mắt lạnh xuống .
"Không phải em nói có thể nghỉ ngơi mấy ngày à, đi nhanh như vậy?"
Cận Thanh bị mùi rượu trên người anh hun đến trong dạ dày không thoải mái, "Công ty an bài, em cũng không có biện pháp, hành trình lần này phải bay đến Frankfort và Manchester, tuần sau lúc em trở về thì hy vọng anh đã hiểu rõ."
Cô nói xong liền kéo va ly đi lướt qua bên cạnh Giang Thiệu, Giang Thiệu lại bỗng dưng bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của cô thô lỗ đẩy mạnh cô vào trong nhà. Cận Thanh đi giày cao gót thiếu chút nữa ngã xuống, phải chống tường mới đứng vững, quay đầu lại nhìn chằm chằm anh. "Anh làm gì đấy!"
Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, ánh đèn từ đỉnh đầu Giang Thiệu chiếu xuống, ánh lên thân hình cao ngạo cao lớn của anh. Ngược sáng, khiến cho gương mặt của anh bị ẩn trong bóng tối. Giang Thiệu hơi nhếch khóe miệng, đường cong lạnh lẽo. "Anh làm cái gì?"
Anh để cái chìa