
Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 134849
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/849 lượt.
ngày mà Hạ Tử Khâm đã béo lên như một quả bóng bị bơm đầy khí. Thực ra không hẳn là béo, nhưng trông khá tròn trịa, mặt mũi mũm mĩm, mái tóc mượt mà buông xõa, tóc mái hơi dài ra, che đi cặp lông mày cong cong.
Mạch Tử hiểu được sự khó chịu của Hạ Tử Khâm, dù gì cũng mang tiếng là trẻ mồ côi hai mươi sáu năm trời, vậy mà đột nhiên phát hiện ra, mẹ đẻ của mình ở ngay trước mặt, bố đẻ thì là tài phiệt, lại cả một người anh trai cùng cha khác mẹ nữa, người anh ruột này ôm trong lòng sự đố kị yêu đương với cô, bản thân cô lại lấy chính anh rể của mình.
Mạch Tử cảm thấy cuộc đời Hạ Tử Khâm có thể viết thành một cuốn tiểu thuyết, một cuốn tiểu thuyết lằng nhằng, mọi chuyện lằng nhằng đều tập trung hết trên người Hạ Tử Khâm.
Cô không phải là trẻ mồ côi, mà là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Vinh Thị, đúng là một tình tiết như trong chuyện cổ tích, cô bé lọ lem vốn là một nàng công chúa.
Từ nhỏ Mạch Tử đã cảm thấy trên người Hạ Tử Khâm có nét gì đó rất giống một nàng công chúa. Mạch Tử thậm chí không kiềm chế được bản thân muốn bảo vệ cô, giống như bảo vệ em gái của chính mình vậy.
Cô giống như bông hoa hồng đang chúm chím yếu ớt, được Mẹ viện trưởng bao bọc trong nhà kính, may mắn thay gặp được Tịch Mộ Thiên, một người biết thương hoa tiếc ngọc. Trước đây có thể Mạch Tử còn chút hoài nghi,nhưng từ sau hôm nhìn thấy Tịch Mộ Thiên bế Hạ Tử Khâm từ trên núi xuống, khuôn mặt không giấu được vẻ mệt mỏi mà vẫn nhất định không chịu bỏ Hạ Tử Khâm ra, Mạch Tử biết, Mẹ viện trưởng của mình có thể yên tâm được rồi. Tịch Mộ Thiên hoàn toàn đáng tin cậy, anh ta yêu Tử Khâm, yêu hơn bất cứ thứ gì.
Hạ Tử Khâm chu môi: “Mạch Tử, anh ấy không đoái hoài đến tớ, cả tuần nay rồi chẳng nói với tớ nửa câu.”
Mạch Tử nhướn mày nói vẻ đùa bỡn:
“Như thế này là bạo lực gia đình đấy, cậu có thể tố cáo anh ta rồi!”
Hạ Tử Khâm gõ đầu Mạch Tử: “Người ta đang nói chuyện nghiêm túc với cậu mà!”
Mạch Tử thu lại nụ cười trên môi, thở dài rồi trịnh trọng:
“Tớ cũng nói nghiêm túc với cậu, giữa vợ chồng có hiểu lầm thì nên nói thẳng ra, chứ cứ để ở trong lòng, với tính cách của cậu chắc chắn sẽ nghĩ ngợi vẩn vơ, mà kết quả của việc nghĩ ngẩn ngơ là nghi ngờ. Hôn nhân và tình yêu không giống nhau, quan trọng nhất là sự tin tưởng, có tin tưởng mới có hạnh phúc. Tử Khâm, hôn nhân cần dùng trái tim để vun đắp!”
Hạ Tử Khâm đột nhiên cười: “Mạch Tử cậu giống như chuyên gia tư vấn tâm lí trên ti vi ấy. Thế nào? Cậu cũng muốn kết hôn rồi chứ gì? Là ai đấy? Anh chàng đại minh tinh của cậu à”
“Anh ta á?”
Mạch Tử nói vẻ độc địa: “Cho dù đàn ông trên đời có chết hết, tớ thà làm ni cô chứ không lấy anh ta, loại công tử đào hoa, “cái đó” của anh ta sớm muộn gì cũng nát bét cho xem!”
“Mạch Tử độc mồm quá đấy!”
Mạch Tử bụm miệng cười, cúi đầu nhìn đồng hồ: “Chàng nhà cậu sắp về rồi, tớ phải đi thôi, còn phải qua bệnh viện nữa!”
Nụ cười trên mặt Hạ Tử Khâm như đông cứng lại. Mạch Tử đứng dậy, nhìn cô hồi lâu rồi vỗ vai cô, nói:
“Mặc dù cũng hiểu được những khúc mắc trong tim cậu, nhưng Tử Khâm này, bao nhiêu năm nay ngoài việc không nói rõ chân tướng với cậu ra, Mẹ viện trưởng đã làm hết trách nhiệm của một người mẹ rồi. Hơn nữa tớ không hi vọng sau này cậu phải hối hận, con muốn chăm nhưng cha mẹ chẳng còn, Mẹ viện trưởng không còn nhiều thời gian, mặc dù mẹ không nói gì nhưng tớ nhận ra mẹ rất nhớ cậu, rất rất nhớ!”
Mạch Tử xách túi trên tay, đi ra ngoài cửa rồi liền ngoảnh đầu lại, mỉm cười với Hạ Tử Khâm:
“Những chuyện khác tớ không biết nhưng tớ có thể khẳng định, Tịch Mộ Thiên rất để tâm đến cậu. Tử Khâm, không phải người đàn ông nào cũng thích treo hai chữ tình yêu trên miệng, nhưng điều ấy không có nghĩa người ta không yêu cậu. Người đàn ông đó đã yêu cậu như vậy, cậu còn sợ cái gì? Anh ta không đoái hoài đến cậu, cậu cũng không đoái hoài đến anh ta là xong. Cứ thử lấy sự gan lì lúc nhỏ của cậu mang ra thi gan xem sao, tớ đảm bảo chàng của cậu sẽ không tiếp tục làm mặt lạnh được nữa đâu. Nếu thực sự không được, cậu cứ quyến rũ anh ta. Mặc dù bây giờ đang là thời kì đầu có thai, không thể làm thật được, nhưng như thế lại càng hay. Thử nghĩ mà xem, anh ta muốn nhảy xổ vào cậu, nhưng lại phải nghĩ cho đứa bé, he he. Cứ tưởng tượng thôi cũng thấy máu nóng hết cả lên rồi, đàn ông bấn loạn là đáng yêu nhất đấy!”
Hạ Tử Khâm thẳng tay ném cái gối tựa về phía Mạch Tử, nhưng cánh cửa đã khép lại. Mặt cô đỏ lên, ngồi ngây ra như phỗng trên ghế, cũng chẳng biết đang nghĩ ngợi chuyện gì, nhưng mắt la mày lén như lấy trộm vậy.
Tịch Mộ Thiên vừa vào đến cửa đã đánh mắt nhìn ra ghế sô pha, hàng ngày Hạ Tử Khâm hay ngồi đó đợi anh, cứ nhìn thấy anh về là mở to mắt, phụng phịu như phải chịu ấm ức gì lớn lắm,vô cùng đáng thương.
Thực ra Tịch Mộ Thiên đã mềm lòng từ lâu rồi, đàn ông khi đứng trước người phụ nữ mình yêu không thể nào thực sự cứng rắn được. Nhưng Tịch Mộ Thiên lần này buộc phải cho cô bài học nhớ đời
Anh có thể để mặc cô hờn dỗi, miễn là không nguy hiểm. Nhưng lần này cô suýt nữa mất cả cái mạn