
Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 134856
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/856 lượt.
g nhỏ, Tịch Mộ Thiên đã biết được tầm quan trọng của người phụ nữ này đối với mình, do đó anh không thể tưởng tượng được sau này mà mất cô sẽ ra sao.
Nếu đã không chịu được mất mát, vậy chỉ còn một sự lựa chọn, đó là mãi mãi giữ cô ở bên. Cô chính là của anh, anh không cho phép cô có bất kì sơ sẩy nào, cho dù chính bản thân cô gây ra cũng không được.
Chẳng thấy bóng dáng Hạ Tử Khâm trên ghế, cô giúp việc cũng không có mặt. Tịch Mộ Thiên sải bước lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ bước vào. Anh thở phào nhẹ nhõm, cô đang nằm ở trên giường.
Tịch Mộ Thiên tháo cà vạt trên cổ, lại gần đưa tay lên sờ trán cô, trán mát. Tay anh vừa chạm vào, Hạ Tử Khâm đã nắm chặt rồi kéo vào trong chăn.
Khi bàn tay cảm nhận được sự mịn màng, những sợi thần kinh cảm giác truyền thông tin lên đại não, Tịch Mộ Thiên không khỏi ngây người. Cô lật tung chăn ra, bộ quần áo ngủ thường ngày không biết đã đi đằng nào, thay vào đó là chiếc váy ngủ màu đen mỏng tang bằng lụa, thiết kế rất thiếu vải, chỉ che đi những chỗ quan trọng, phần diện tích da thịt lộ ra ngoài rất nhiều.
Cô nhìn anh, ánh mắt hiện rõ vẻ căng thẳng và nôn nóng, hai má đỏ bừng, kéo dài từ mặt xuống tận cổ, xương quai xanh
Bàn tay anh vẫn bị tay cô nắm chặt, áp vào lồng ngực mềm mại của cô. Bởi vì có bầu nên chỗ đó của cô to hơn, cảm giác mềm mại và mịn màng hơn.
Mắt Tịch Mộ Thiên sáng lấp lánh nhưng ngọn lửa như đang nhảy nhót trong đôi mắt anh chỉ trong chốc lát đã tắt ngấm. Anh hít thở thật sâu, lại cảm thấy cảnh tượng này có phần nực cười.
Cho dù là đang quyến rũ đàn ông nhưng Hạ Tử Khâm vẫn chỉ được miễn cưỡng xếp vào dạng học sinh mẫu giáo, các động tác của cô vô cùng gượng gạo, vẻ mặt ngại ngùng, thiếu đi sự cám dỗ, ánh mắt quá trong, không có sự lẳng lơ cần thiết. Nhưng cho dù là vậy, vẫn khiến một người luôn tự hào giỏi kiềm chế như Tịch Mộ Thiên, suýt chút nữa đã không giữ nổi mình.
Tịch Mộ Thiên rút tay lại khiến mặt Hạ Tử Khâm sa sầm, cô dường như đã hạ quyết tâm, cắn chặt môi ngồi bật dậy, sà hẳn vào người anh, cánh tay quấn quanh cổ Tịch Mộ Thiên, đè chặt môi mình lên đôi môi anh. Cô cắn môi anh, có chút gì đó gượng gạo, ngại ngùng nhưng cũng vô cùng nôn nóng.
Ngọn lửa dục vọng khó khăn lắm Tịch Mộ Thiên mới đè nén được lại tiếp tục bùng lên. Anh giơ tay giữ chặt gáy cô, vai trò chủ động nhanh chóng được thay đổi. Anh đưa lưỡi vào trong miệng cô khuấy động, bàn tay trượt trên cơ thể cô, cho đến khi chạm vào bụng dưới của Hạ Tử Khâm, lúc này lý trí mới trở lại, anh miễn cưỡng đẩy cô ra: “Không được làm bừa!”
Hạ Tử Khâm có hơi cay cú, chẳng phải trong sách thường nói, đàn ông không thể kiểm soát trước cám dỗ hay sao, tính ra anh đã hai tháng trời chưa động đến cô rồi. Một người đàn ông thiếu thốn đến hai tháng trời, đối mặt với một người phụ nữ trong bộ dạng trần trụi mà vẫn kiểm soát được bản thân chỉ có hai khả năng:
Một là anh ta bất lực, hai là anh ta ghét cô, ghét đến mức cô có dâng đến tận miệng anh ta cũng không thèm. Vậy anh là ở khả năng nào?
Hạ Tử Khâm cắn chặt môi, ngồi bệt trên giường, chằm chằm nhìn vào Tịch Mộ Thiên, đến mức khiến anh sởn cả da gà. Rốt cuộc ánh mắt cô là thế nào?
Anh chưa kịp phản ứng gì thì Hạ Tử Khâm nhanh nhẹn thò tay, đặt xuống phần dưới cơ thể anh. Tịch Mộ Thiên “ơ” lên một tiếng, chưa kịp làm gì thì Hạ Tử Khâm đã hỏi:
“Tại sao? Rõ ràng anh có phản ứng, tại sao không động vào em?”
Khuôn mặt cô vô cùng căng thẳng, cũng rất cố chấp, lại phảng phất nét buồn:
“Hay là anh đã chán em rồi?”
Cô rút tay lại, thu mình trong chăn, quay lưng lại với anh cũng không đếm xỉa đến anh nữa. Tịch Mộ Thiên đột nhiên cảm thấy dở khóc dở cười, anh đứng ở đầu giường hồi lâu mới chậm rãi nói:
“Bây giờ em có thai mới được hai tháng, làm vậy sẽ ảnh hưởng đến con!”
Giọng Tịch Mộ Thiên có vẻ nghèn nghẹn, giống như đang cực kì nhẫn nhịn, đè nén. Trái tim hụt hẫng của Hạ Tử Khâm bỗng chốc sống lại bởi lời giải thích đó. Cô xoay người ngồi dậy, bộ dạng sửng sốt:
“Anh không động đến em vì em có bầu ư?”
Tịch Mộ Thiên khẽ gật đầu. Hạ Tử Khâm nhoẻn miệng cười:
“Từ lúc ở trên núi xuống đến bây giờ anh chẳng đoái hoài gì đến em, Mạch Tử nói anh đang sử dụng đến bạo lực gia đình!”
“Bạo lực gia đình á?”
Tịch Mộ Thiên hừ giọng, kéo cô vào trong chăn:
“Nếu không phải em đang có bầu, anh đã đánh vào mông em rồi. Anh nói biết bao nhiêu lần rồi, có chuyện gì cứ hỏi thẳng anh đây này, em cứ thích nghĩ bậy nghĩ bạ. Đầu óc em đơn giản, lần này nếu không phải ăn may, không biết chừng em đã chết cóng trong núi rồi. Còn có chuyện gì quan trọng hơn tính mạng của em nữa? Anh chỉ muốn em kiểm điểm bản thân thôi!”
Mấy ngày liền Tịch Mộ Thiên chẳng đoái hoài gì đến cô, giờ vừa nhắc đến là anh tuôn một tràng trách móc. Hạ Tử Khâm co ro trong chăn, càng nghe càng cảm thấy bản thân mình không ra gì. Cô đột nhiên nhớ ra cô gái lai kia, dường như đã tìm được cái cớ để phản bác, thế nên vội ngắt lời anh:
“Tịch Mộ Thiên, em nhìn thấy cô gái đó hôn anh, hơn nữa còn trần trụi…”
Giọng Hạ Tử Khâm có vẻ ghen tuô