
Tác giả: Duy Hòa Tống Tử
Ngày cập nhật: 04:24 22/12/2015
Lượt xem: 1341252
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1252 lượt.
ánh mắt u ám của anh.
Có Lục Nhiễm, hiệu quả làm việc của Hàn Mặc Ngôn tăng lên rõ rệt, hai người vốn rất ăn ý, chẳng cần tốn quá nhiều lời.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, hôn lễ cũng đã cận kề.
Đúng vào lúc này, Lục Nhiễm lần đầu tiên gặp riêng người phụ nữ đó, cô không biết Trang Tĩnh vì tình cờ hay cố ý muốn gặp cô, đằng nào thì tất cả những điều đó cũng không quan trọng.
Bởi vì, cô cũng muốn gặp cô ta.
Lục Nhiễm rất muốn biết, tại sao Trang Tĩnh lại làm những việc vô liêm sỉ đến vậy.
Tiếng kèn saxophone du dương réo rắt.
Cây dây leo xanh biếc bám trên tường thật tự nhiên.
Người phục vụ mang thực đơn đến, Lục Nhiễm không gọi gì, đầu tiên Trang Tĩnh định gọi café, nhưng bị Lục Nhiễm ngăn lại. Cô nở một nụ cười vừa đủ xã giao cảnh cáo Trang Tĩnh: “Tốt nhất chị đừng có gọi café, chị biết là café khó giặt sạch lắm”.
Trang Tĩnh hơi ngước mắt lên, mỉm cười, gọi nước suối.
“Ý cô là muốn hắt lên người tôi?”.
Lục Nhiễm cũng cười, “Chị Trang đã biết còn cố hỏi”. Cô có thể nhẫn nhịn với Hàn Mặc Ngôn, chứ đâu cần nhẫn nại với người phụ nữ này.
“Cô ghét tôi lắm à?”.
Lục Nhiễm trả lời rất nhanh: “Đúng thế”.
Trang Tĩnh bật cười, hơi cúi đầu xuống: “Chắc cô cảm thấy tôi là người thứ ba, nhưng biết đâu được đấy, thực ra đối với tôi cô mới chính là kẻ thứ ba?”.
“Chị muốn nói đến chuyện này sao?”. Lục Nhiễm cười nhạt: “Đối với chị mà nói? Chị thử ra phố tìm bất cứ người nào mà hỏi, thì sẽ biết ngay ai mới là người thứ ba. Chị bỏ đi sáu năm trời, còn dám nói người khác là người thứ ba? Nếu chị ngồi đây chỉ để truyền bá logic kẻ cướp của mình, thì... chị không cần phải nói nữa đâu”.
Bị Lục Nhiễm chặn ngang như vậy, Trang Tĩnh nhất thời không biết nói gì.
Người phục vụ mang nước ra. Dòng nước suối mát gan mát ruột khiến Trang Tĩnh bình tĩnh lại.
Xét cả về tình về lý Trang Tĩnh đều không thắng nổi Lục Nhiễm, nhưng... tình cảm vốn là thứ không thể mang ra đo đếm, cô chỉ có một ưu thế, một ưu thế chí mạng, đó chính là Hàn Mặc Ngôn.
Giữ vẻ bình tĩnh, Trang Tĩnh vẫn cười nhã nhặn: “Nhưng mà, cô Lục, anh ấy có yêu cô không? Cô đã biết thế nào là yêu và được yêu chưa?”.
Lại thế rồi.
Tại sao với bất cứ ai, lần nào cô ta cũng lặp đi lặp lại điệp khúc này?
Lục Nhiễm cảm thấy vô lý đến mức nực cười: “Yêu nhau thì có gì là ghê gớm? Có yêu nhau lắm thì cũng là chuyện của sáu năm về trước, không phải hiện tại. Cho dù trước đây chị đã từng ở bên cạnh Hàn Mặc Ngôn, nhưng bây giờ không phải, sau này cũng không phải, đó mới là điều quan trọng”.
Nói xong, cô quay sang nhìn Trang Tĩnh đang nắm chặt chiếc cốc thủy tinh trong tay, định đứng dậy đi, nhưng bị Trang Tĩnh nắm cổ tay kéo lại.
Đang định hất ra, lại nghe thấy giọng của Trang Tĩnh.
“Cô Lục, đừng tức giận thế. Cô có muốn nghe kể chuyện trước kia của anh ấy”.
Hàn Mặc Ngôn trước đây, Hàn Mặc Ngôn của sáu năm về trước, sẽ như thế nào...
Lục Nhiễm dừng bước, ngồi xuống: “Chị muốn nói gì thì nói nhanh lên”.
“Lúc đó Hàn Mặc Ngôn vẫn chưa trưởng thành, cũng không hung hăng sừng sộ và lạnh lùng như bây giờ. Tuy nhìn bề ngoài rất khó gần, nhưng tính tình thực ra khá ôn hòa và dễ chịu, có những lúc lại đáng tin cậy đến bất ngờ”. Ánh mắt Trang Tĩnh thoáng dịu dàng: “Còn nhớ có lần giữa đêm tôi bị viêm dạ dày cấp tính, lúc đó đã quá muộn không gọi được xe, Hàn Mặc Ngôn đã cõng tôi chạy đến bệnh viện, vì quá vội vàng, anh ấy còn bị trẹo chân, nhưng anh ấy thà chịu đau chứ không để tôi chịu khổ...”.
Cố nén cảm xúc, nhưng Lục Nhiễm cũng không cảm thấy đau khổ khó chịu như tưởng tượng, có thể vì cô đã từng nghĩ đến những việc như thế này, nên nghe lại cũng chẳng cảm thấy gì.
Đúng thế, họ đã từng yêu nhau.
Nhưng mà, lúc đó cô vẫn chưa xuất hiện, đó là sự thật không thể thay đổi.
Đã là tình yêu, nên có kẻ đến trước người đến sau.
Dù có thế nào, cũng phải biết chấp nhận.
Thậm chí cô đã từng rất tàn nhẫn nghĩ rằng, lúc đó càng yêu thì Hàn Mặc Ngôn càng không thể chấp nhận sự phản bội.
Cô ngồi đó, nghe Trang Tĩnh nói về những câu chuyện đã qua của họ.
Trong đầu Lục Nhiễm dần dần hiện ra một Hàn Mặc Ngôn khác, vẫn có chút trầm mặc, ít cười, làm việc cẩn thận, chắc chắn, tuy rằng thỉnh thoảng có đôi chút tính khí trẻ con, luôn kiên định nhưng thỉnh thoảng cũng có thể thay đổi vì người mình yêu, cũng biết ảo não khi làm sai một việc, cũng biết khôn vặt, nhưng khi nghiêm túc thì cũng rất đáng sợ... điều quan trọng nhất là không cô đơn, lãnh đạm như bây giờ, lãnh đạm với mọi người, lãnh đạm với bản thân mình.
Trang Tĩnh uống một ngụm nước mát, nói vẻ áy náy: “Xin lỗi đã làm mất thời gian của cô”.
Ngẩng lên, thấy Lục Nhiễm không phẫn nộ, đau khổ, thất thần như cô ta tưởng tượng, chỉ cười lịch sự: “Không có gì, cảm ơn chị đã kể cho tôi nghe. Có điều, chị định cả đời này đắm chìm trong những ký ửc này sao?”.
Trang Tĩnh giật mình.
Nụ cười của Lục Nhiễm có đôi chút tàn khốc: “Sống mãi trong ký ức thì thật là đáng thương, bởi vì không còn ai đợi chị trên đất cũ. Tôi không biết chị làm thế nào mà có thể