
Tác giả: Duy Hòa Tống Tử
Ngày cập nhật: 04:24 22/12/2015
Lượt xem: 1341249
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1249 lượt.
ên nhìn thấy chiếc bùa bình an mình đã treo lên, túi gấm xanh thẫm, tua rua đỏ rực lắc qua lắc lại, nổi bật trong không khí lạnh lẽo mùa đông.
Cô bỗng nhớ ra một chuyện: “Anh đã bảo là cho em mượn xe để lái mà”.
Hàn Mặc Ngôn hơi nhướng mắt: “Em định thử bây giờ à?”.
Nhìn dòng xe đông đúc, Lục Nhiễm cười: “Giờ không được, nhưng cũng lâu lắm rồi em không lái xe, anh dạy em nhé”.
“Được rồi”. Có vẻ như Hàn Mặc Ngôn hơi nhếch môi một chút: “Lấy nhẫn xong, tìm một chỗ rộng rãi tập xe”.
Nhẫn cưới được làm khá đơn giản, vòng nhẫn vắt lên nhau thành hình chữ thập chéo, ở giữa khảm một viên kim cương sáng bóng, xung quanh điểm xuyết những hạt nhỏ li ti, sáng rực rỡ dưới ánh đèn.
Lục Nhiễm cũng giống như mọi cô dâu khác, ngẩn ngơ ngắm nghía mãi mới chịu cất lại vào hộp.
Chiếc nhẫn này chứng tỏ cuộc hôn nhân của cô và Hàn Mặc Ngôn sắp trở thành hiện thực.
Vừa đặt xuống, Lục Nhiễm có điện thoại, mẹ đang dặn dò cô thì điện thoại hết pin tắt ngấm, Lục Nhiễm phải mượn điện thoại của Hàn Mặc Ngôn để nói chuyện tiếp. Còn Hàn Mặc Ngôn thử nhẫn xong thì đi thanh toán.
Vừa ngắt điện thoại, âm báo tin nhắn lại vang lên.
Lục Nhiễm nhìn theo phản xạ, trên màn hình hiện lên hai chữ: “Trang Tĩnh”.
Số điện thoại của Hàn Mặc Ngôn từ hồi Lục Nhiễm biết anh đến giờ vẫn không thay đổi, Trang Tĩnh biết được cũng là điều hoàn toàn bình thường.
Nhưng Lục Nhiễm cảm thấy thật khó chịu, ma xui quỷ khiến thế nào khiến cô mở tin nhắn ra.
Dòng chữ trên đó, rõ ràng không phải của Trang Tĩnh- “Xin hỏi có phải người thân của số máy này không? Cô ấy bị tai nạn, hiện đang cấp cứu ở bệnh viện Trung tâm”.
Lục Nhiễm giật mình, không ngờ lại là một tin nhắn kiểu này, bên tai cô vang lên tiếng bước chân, Hàn Mặc Ngôn đã sắp lại gần, tay Lục Nhiễm run run xóa đi tin nhắn vừa rồi.
Định thần lại, cô nghĩ, đằng nào thì Trang Tĩnh cũng có bố có mẹ, huống hồ Hàn Mặc Ngôn và cô ta không thân không thích.
Cố tỏ vẻ bình thường, Lục Nhiễm trả lại điện thoại cho Hàn Mặc Ngôn như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cất chiếc nhẫn vào trong túi, Lục Nhiễm vẫn hơi cúi đầu, cảm thấy một nỗi lo sự lạ lùng.
Trang Tĩnh.
Dù đã cố quên, nhưng con người đó vẫn xuất hiện giữa cô và Hàn Mặc Ngôn, dù cố không thừa nhận, Trang Tĩnh vẫn là một vết thương không thể mờ sẹo trong lòng Hàn Mặc Ngôn... Nếu bị Hàn Mặc Ngôn phát hiện việc vừa rồi...
“Lục Nhiễm... Lục Nhiễm...”.
Nghe tiếng gọi, Lục Nhiễm ngẩng lên, Hàn Mặc Ngôn đang ngồi ở ghế lái, quay đầu xe hỏi: “Luôn ở đây nhé?”.
“Gì ạ?”.
Tháo đai an toàn, Hàn Mặc Ngôn cũng ngạc nhiên: “Lúc nãy em nói muốn học lái xe mà”.
Lúc này Lục Nhiễm mới nhớ ra, thật ra cô cũng chỉ tiện miệng mà nói vậy thôi, không ngờ Hàn Mạc Ngôn tưởng thật, cố thu lại nỗi lo lắng trong lòng, Lục Nhiễm chớp mắt, mỉm cười: “Vâng ạ”.
Lục Nhiễm biết lái xe, chỉ là không đủ thành thạo vì ngày thường ít có cơ hội luyện tập.
Họ ra vùng ngoại ô vắng vẻ, Hàn Mặc Ngôn dạy rất cẩn thận, Lục Nhiễm tiếp thu khá nhanh, cả đoạn đường lái rất chắc chắn, không thể nhận ra là tay lái mới chưa mấy lần cầm vô lăng. Giữ chặt vô lăng, Lục Nhiễm nhìn chăm chăm về phía trước, điệu bộ căng thẳng như sắp vào trận đánh.
“Không cần...”.
Lục Nhiễm dừng xe, quay lại hỏi: “Dạ?”.
“Đừng lo lắng quá như thế”.
Nghe tiếng, Lục Nhiễm cũng thả lỏng hơn vài phần, mím môi cười: “Em hơi căng thẳng”.
Khẽ thả lỏng tay, cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường, từ trước đến nay cô luôn như vậy, làm gì cũng dốc hết toàn lực, phấn đấu học tập vì Hàn Mặc Ngôn cũng vậy, nỗ lực tiếp cận anh cũng thế, đều dốc hết toàn lực, nhưng, có những việc, không phải cứ nắm thật chặt là có thể nắm bắt được. Cho tới ngày hôm nay, đối với cô mà nói, cô vẫn cảm thấy thắc thỏm, cảm thấy người đàn ông bên cạnh vẫn luôn ngoài tầm với...
Cô xua đi những ý nghĩ trong đầu, Lục Nhiễm tập trung lái xe.
Trở về nhà, tin nhắn đó vẫn hiển hiện trong đầu cô.
Nỗi lo lắng không yên khiến cô sợ sự việc phát sinh theo chiều hướng không mong muốn, cô xem thời gian, đã hơn chín giờ tối, Lục Nhiễm do dự một lát rồi vẫn xách túi ra cửa.
“Muộn thế này còn đi đâu?”. Mẹ thò đầu ra từ sau tủ quần áo: “Sắp kết hôn rồi, cũng nên biết chừng mực”.
“Vâng, con biết rồi”.
Mẹ còn tưởng Lục Nhiễm sẽ cự cãi lại, không ngờ cô chỉ nói vậy, tiếp theo là tiếng khép cửa nhẹ.
Bệnh viện Trung tâm cách đó khá xa, Lục Nhiễm mất nửa tiếng mới đến nơi.
Lúc này, bệnh viện vắng vẻ một cách khác thường, nhưng đã đến đây, cô cũng không có ý định về ngay, cô hỏi lễ tân số phòng rồi đi lên tầng.
Bệnh viện toàn mùi thuốc sát trùng, lên đến tầng trên, cô mở cửa khoa nội trú.
Cô y tá trực nói Trang Tĩnh đã qua khỏi nguy hiểm, Lục Nhiễm cũng không hỏi thêm... Đang suy nghĩ, chợt toàn thân cô tê cứng lại.
Trong hành lang bệnh viện, có một dáng hình quen thuộc đang đứng đó.
Quen thuộc đến nỗi, mấy tiếng trước, anh vẫn còn đang ở cạnh cô.
Cứ cầm nắm đấm cửa mà đứng yên ở đó, Lục Nhiễm không biết bước tiếp theo nên làm thế nào, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một câu hỏi.