Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh

Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh

Tác giả: Cố Tây Tước

Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015

Lượt xem: 1341242

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1242 lượt.

Lam à, thầy mời em và người của công ty em đến giúp đỡ là vì muốn làm nghiên cứu có tính thực tế, không phải mời bọn em đến để nghịch ngợm xằng bậy. Trường ta là trường có danh tiếng, không như những đơn vị mà công ty em thường xuyên tiếp xúc, em cần phải cư xử nghiêm túc. Vậy mà em xem, nhân viên của em đang ngồi xem phim cấp ba đây này. Thanh niên các em xem phim ấy cũng có thể thông cảm, nhưng mà đang lúc làm việc, lại ở trong môi trường đại học, hành vi kiểu này tuyệt đối phải chấm dứt.”
Chương Tranh Lam ngơ ngác quay sang nhìn Nguyễn Kỳ, thầm hỏi: “Thế là thế nào? Sao bảo là hack vào máy tính của hiệu trưởng rồi bị bắt quả tang? Sao giờ lại biến thành xem phim cấp ba?”
Nguyễn Kỳ cũng ngẩn tò te, nhìn Đại Quốc, Đại Quốc chỉ biết im lặng.
Chương Tranh Lam lại quay đầu cười xòa với hiệu trưởng Tần. “Thầy nói đúng lắm, hành vi này tuyệt đối không thể tha thứ! Thầy yên tâm, em nhất định sẽ xử phạt nghiêm khắc, quyết sẽ không có lần sau.” Để chứng tỏ độ tin cậy, anh bổ sung thêm một câu: “Em là học sinh của thầy mà, thầy còn không tin em sao?”
Hiệu trưởng Tần “hừ” một tiếng. “Chính vì em là Chương Tranh Lam, thầy mới không thể hoàn toàn tin.”
Chương Tranh Lam cảm thấy bị tổn thương vô cùng.
Trước khi đi, hiệu trưởng Tần còn nói thêm: “Tranh Lam, em là sinh viên thông minh nhất mà thầy từng tiếp xúc”, rồi lắc đầu với vẻ buồn bã.
Ý gì vậy? Chương Tranh Lam ngơ ngác.
Nguyễn Kỳ xán đến vẻ nịnh bợ. “Sếp tổng, hóa ra anh cũng từng học ở ngôi trường tiếng tăm này? Càng ngày em càng sùng bái anh rồi đấy!”
“Cút!” Chương Tranh Lam day trán, quay sang hỏi Đại Quốc: “Thế tóm lại là chuyện gì? Tại sao lại có phim cấp ba ở đây?”
Đại Quốc oan ức thanh minh: “Em hack vào máy tính của ông ấy thật mà, em… em kích mở thư mục trong máy tính, ai biết được là phim cấp ba chứ?”
“Khốn thật!” Câu nói này đồng thời được thốt ra từ miệng của hai hacker, hai lập trình viên thiên tài, một người là cao thủ virus, người còn lại là Chương Tranh Lam.
Hôm nay đúng là một ngày quái quỷ! Chương Tranh Lam quyết định về nhà sớm, đánh một giấc thật say.
Lúc đi ra cửa, ngang qua bàn của hacker Trương, anh dừng lại, hỏi: “Tiểu Trương, bạn gái à?”
Hacker Trương quay đầu, cười thẹn thùng. “Sao có thể chứ, sếp! Đây là diễn đàn của trường, mục này là đánh giá hoa khôi các khoa. Hì hì, cô gái này được giới thiệu là văn thao võ lược cái gì cũng tinh thông, em chỉ ngắm một chút thôi.”
Chương Tranh Lam vỗ vỗ vai anh ta. “Ngắm xong đừng quên việc chính.”
“Sếp yên tâm, nhất định em sẽ làm xong đúng giờ!”
Đám người này chơi thì chơi hết mình, nhưng làm việc đâu ra đấy, Chương Tranh Lam không có gì phải lo lắng cả.
Trước khi đi, anh liếc nhìn màn hình lần nữa, cùng với một danh sách dài liệt kê các giải thưởng, năng lực sở trường là bức ảnh có đề tên: “Tiêu Thủy Quang.”






Ai ở trong hồi ức của ai
Chương Tranh Lam không có nhiều ưu điểm nhưng khuyết điểm thì không đếm xuể, chẳng hạn như lạnh nhạt, vô tình. Anh có thể ngồi gác chân nghe nhạc trong khi cấp dưới đang vật vã suốt ba ngày ba đêm để kịp hoàn thành kế hoạch, ấy thế mà anh còn có thể vô tư buông một câu: "Các bà cô của tôi, tăng tốc lên nào!"
Cả đám người bị câu nói của ông sếp đáng kính làm cho buồn nôn cả ngày nhưng vẫn phải ngậm đắng nuốt cay tiếp tục công việc. Ai nấy đều phóng cho anh một ánh mắt mang hình viên đạn.
Dưới cái nhìn đầy hận thù của cấp dưới, Chương Tranh Lam hắng giọng, đứng dậy nói: "Các cậu làm đi, tôi ra ngoài tản bộ chút." Thực ra là lên cơn thèm hút thuốc.
Đêm tháng Mười se lạnh, dưới ánh đèn đường màu trắng mông lung vẫn có thể nhìn ra lớp sương mỏng manh bồng bềnh trong không khí. Chương Tranh Lam đút tay vào túi quần, thong thả đi đến một cửa hàng tiện lợi nằm gần công ty.
Nguyễn Kỳ cười híp mắt, bá vai Chương Tranh Lam trêu chọc: “Sếp nhặt được vàng không lấy à?
Chương Tranh Lam nhếch môi, gỡ tay anh ta xuống. “Đừng động tay động chân.”
Người đàn ông trung niên đi bên cạnh Nguyễn Kỳ cười cười. “Tranh Lam, công chuyện tôi đã bàn với A Kỳ xong rồi, các anh làm việc là tôi yên tâm!” Ông ta nhìn đồng hồ, nói tiếp: “Đi thôi, cùng nhau ăn bữa cơm, gọi anh em trong công ty đi luôn, coi như là chúc mừng trước.”
Chương Tranh Lam cười, đáp: “Thôi ạ, cứ để công việc xong xuôi rồi chúng ta mở tiệc chúc mừng.”
Người đàn ông trung niên nghe vậy bèn vui vẻ đồng ý: “Vậy cũng được.”
Buổi tối, Chương Tranh Lam bị đám nhân viên trong công ty lôi đi ăn cơm rồi đến quán bar uống rượu. Trong lúc mọi người đang cười nói đầy phấn khích thì anh lại có vẻ không hào hứng lắm. Đến khi bọn họ đều say mềm, anh phải vác từng người một ra ngoài, nhét vào taxi. Cuối cùng chỉ còn lại mình anh đứng bên vệ đường, anh dựa vào lan can phía sau, châm thuốc hút.
Anh còn nhớ hai năm trước, cô gái đó cùng bạn bè đến quán bar và uống say. Hôm ấy, anh vừa phụ trách xong dự án ở trường đại học liền đến đó thư giãn. Đang uống rượu và tán gẫu với mấy người tron