XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Là Định Mệnh Đời Anh

Em Là Định Mệnh Đời Anh

Tác giả: Hàm Hàm

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 1341683

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1683 lượt.

n cho uyển chuyển một chút, kết quả là Cơ tiên sinh nghe hồi lâu vẫn không hiểu tôi chỉ muốn nói hai chữ ‘tôi sợ’ mà thôi!”
Cơ Quân Dã vui mừng khôn xiết: “Hoài Nguyệt, tôi bị cô lừa rồi, thì ra cô cũng là một cô nàng ranh mãnh. Anh trai tôi là một người ngốc nghếch, cô không được bắt nạt anh ấy”.
Hoài Nguyệt thầm nghĩ “Tôi đâu dám, các người không bắt nạt tôi là tốt lắm rồi”. Rồi cô bắt đầu xem xét các loại đồ ăn A Thích mua, không tồi, cơ bản đều dùng được. Cô liền nói với Cơ Quân Dã: “Tiểu Dã, chị thật là một người may mắn, bác sĩ Thích mua đồ ăn cũng rất sành đấy”.
Cơ Quân Dã cười nói: “Cô không thấy đa số là thứ Đậu Đậu thích ăn à? Đó là anh Quân Đào dặn đấy, chứ A Thích có biết gì đâu!”
Hoài Nguyệt không tiếp lời, cô chỉ một túi đậu tương nói: “Hai người mang ra ngoài bóc đi, mọi việc trong này để một mình tôi làm là được rồi. Tiểu Dã, chị nhất định phải trông Leshy, đừng cho nó vào đây nhé”.
Cơ Quân Dã nhịn cười gật đầu đồng ý rồi kéo A Thích ra ngoài.
A Thích nói: “Tiểu Dã, cái tính nôn nóng của em bao giờ mới sửa được. Hoài Nguyệt bị em dọa sợ rồi kìa, anh thấy việc lớn sẽ hỏng mất”.
Cơ Quân Dã nhướng mày nói: “Sao có thể đợi đến lúc nó hỏng được. Hôm nay em sẽ phải giúp anh trai em giải quyết chuyện liên quan đến cô ấy”.
Nói rồi Cơ Quân Dã chạy ra phòng khách kéo Cơ Quân Đào vào bếp: “Hoài Nguyệt, để anh tôi đến làm phụ bếp cho cô nhé. Bố tôi đã chỉ đích danh anh ấy phải nấu một món, chỉ cần là anh ấy làm thì dù có cháy đen ông cũng sẽ ăn. Anh ấy không biết làm đâu, cô nhớ phải chỉ bảo anh ấy mới được”.
Hoài Nguyệt đành phải giả vờ không hiểu: “Được rồi, Cơ tiên sinh giúp tôi nhặt đậu cô ve đi, lát nữa tôi dạy anh cách xào”.
Cơ Quân Đào cực kỳ khó xử, trong lòng oán trách em gái mình quá trắng trợn. Nhìn Hoài Nguyệt vẫn bình thản, Cơ Quân Đào càng cảm thấy khó xử hơn, có điều lại không nỡ quay đầu đi ra nên đành phải nghiêm mặt gật đầu.
Hoài Nguyệt cầm một quả đậu cô ve lên làm mẫu: “Bẻ hai đầu bỏ đi rồi ngắt thành từng đoạn. Quả nào dài thì ngắt làm ba, ngắn thì ngắt đôi là được”.
Cơ Quân Đào nghe lời, gật đầu làm theo. Nhìn đôi tay thon thả của anh, Hoài Nguyệt cảm thấy bắt anh làm loại việc này thật là không nỡ, cô không nhịn được, nói: “Thực ra những việc này em làm là được rồi, bắt đôi tay anh phải làm những việc này đúng là đối xử tệ với nó quá”.
“Người vẽ tranh không phải thần tiên không nhiễm khói lửa nhân gian, họ cũng cần phải sống”. Cơ Quân Đào hơi giận, cô ấy xem họa sĩ như người trong tranh hay sao chứ? Không ăn không uống, không có thất tình lục dục à?
“Có điều xã hội có phân công lao động mà! Từ thời Chiến quốc đã chia ra trăm nghề rồi, chẳng lẽ đến tận bây giờ chúng ta còn phải yêu cầu một hoạ sĩ lớn vào bếp nấu nướng sao?” Hoài Nguyệt vừa bận bịu làm việc vừa lờ đi.
“Anh thì là hoạ sĩ lớn gì chứ”, Cơ Quân Đào cười cười tự giễu rồi chỉ ra ngoài: “Ngoài kia mới là hoạ sĩ lớn, người đang vẽ Leshy theo chỉ thị của Đậu Đậu ấy!”
Hoài Nguyệt nhìn ra ngoài, quả nhiên Đậu Đậu đang nằm bò trên vai Cơ Trọng Minh cười tít mắt xem ông vẽ tranh, Leshy ngoan ngoãn ngồi trước mặt hai người.
“Chết thật, cái thằng Đậu Đậu này đúng là coi trời bằng vung!” Cô vẩy nước dính trên tay rồi kéo cửa kính ra định đi ra ngăn cản.
Cơ Quân Đào lập tức giữ cô lại, cười hỏi: “Bây giờ tự nhiên gan lại to hơn rồi à? Không sợ Leshy nữa à?”
Nghe vậy Hoài Nguyệt vội kéo cửa lại rồi nhẹ nhàng rút tay khỏi tay Cơ Quân Đào: “Làm như thế sao được, đó là tranh của Cơ lão tiên sinh tiếng tăm vang dội mà. Ông ấy chỉ cần vẽ đại một đường thẳng cũng đã có giá trên trời rồi”.
“Đó đều là dọa người ngoài thôi. Về nhà thì vẽ mấy nét đã sao, có gì nghiêm trọng đâu. Em thích cái gì để anh vẽ cho em”.
Hoài Nguyệt hốt hoảng lắc đầu: “Cảm ơn ý tốt của anh, em không hiểu hội họa, cho em thì đáng tiếc quá”.
Cơ Quân Đào không nói thêm nữa. Hoài Nguyệt bóc măng xong liền đặt lên thớt thái sợi. Phòng bếp nhất thời trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng thái măng khe khẽ rơi vào trong lòng hai người với tâm sự khác nhau.
Đột nhiên cửa từ từ bị đẩy sang.
Nghĩ là Cơ Quân Dã, Hoài Nguyệt không thèm ngẩng đầu lên, nói: “Bóc xong rồi thì để lên trên bàn ấy, để lát nữa tôi rửa cho”.
Một thứ gì đó lông lá cọ vào bắp chân cô, cô cúi đầu xuống xem, không ngờ lại là Leshy đang từ từ ngẩng đầu lên định cọ mõm vào mặt cô. Cô hoảng hốt thét lên, dao cứa vào ngón tay.
Cơ Quân Đào đang cúi đầu suy nghĩ nên cơ bản không để ý Leshy đã vào. Nghe thấy tiếng kêu thất thanh của cô, anh quay đầu nhìn lại, thấy một vệt đỏ tươi trên ngón tay cô liền giật nảy mình. Anh vội vàng chạy tới cầm ngón tay cô, hỏi: “Làm sao thế?”
Hoài Nguyệt sợ đến mức toàn thân cứng đờ không dám cử động, cô chỉ Leshy, run rẩy nói: “Nó, nó, nó, sao nó lại chạy vào đây?”
Cơ Quân Đào tức giận quát Leshy: “Leshy, đi ra ngay!”
Leshy ủ rũ chạy ra ngoài. Rõ ràng là Cơ tiểu thư sai nó mang túi vỏ đậu tương vứt vào trong thùng rác, nó dùng mõm dũi hồi lâu mới đẩy được cửa trượt ra. Chẳng qua là muốn biểu thị một chút h