Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Là Định Mệnh Đời Anh

Em Là Định Mệnh Đời Anh

Tác giả: Hàm Hàm

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 1341704

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1704 lượt.

thận trọng ở bên cạnh để chăm sóc anh, bác sĩ Thích cũng đến đây mỗi ngày. Cô thừa nhận Cơ Quân Đào là người tốt, một người đàn ông xuất sắc, nhưng cũng là người mà một phụ nữ với cuộc đời đã thủng lỗ chỗ như cô không nên dính vào.
Người mắc loại bệnh này bình thường đều tương đối cố chấp. Có lẽ anh ấy gặp mình đúng lúc trong lòng yếu đuối nhất, xem mình như một ảo ảnh nào đó trong lòng nên mới nảy sinh cảm giác lưu luyến. Cùng với thời gian, số người anh ấy tiếp xúc dần dần sẽ nhiều lên, sự lưu luyến này sẽ từ từ nhạt đi. Giống như khi đã qua sông thì người ta còn cần chiếc thuyền đó làm gì? Trong khi phía trước là tương lai rực rỡ, hoa thơm cỏ ngọt khắp nơi?
Đúng vậy, nhất định là như vậy. Hôm đó, lúc mình và Đậu Đậu xông vào nhà, quả thực tâm tình anh ấy có vẻ như sa sút, không kiểm soát được. Bây giờ triển lãm tranh cũng đã xong, áp lực cũng giảm, cùng với sự phục hồi của thân thể, đầu óc anh ấy cũng sẽ trở nên tỉnh táo hơn.
Cô đã nghe vị bác sĩ tâm lý kia nói, người mắc bệnh trầm cảm sẽ đột nhiên đưa ra những quyết định trọng đại một cách rất thiếu lý trí, chẳng hạn như kết hôn, ly hôn, xin việc, bỏ việc, mua nhà, mua đồ... Những lúc như thế cần có người ở bên cạnh người bệnh để giúp họ điều chỉnh tâm lý, tạm thời gác lại quyết định của họ. Sau một thời gian người bệnh sẽ từ từ khôi phục lý trí.
Cho nên cô không về ngoại ô, cô cho anh một thời gian để khôi phục lý trí. Mướp có chết khô cũng kệ, người bao giờ chả quan trọng hơn rau, cô nghĩ vậy.
Điện thoại di động đổ chuông, Hoài Nguyệt giật mình tỉnh lại từ chuỗi suy nghĩ miên man. Số lạ, có lẽ là Đậu Đậu gọi về từ Thanh Sơn. Cô vội vã nghe máy.
“Có phải Thương Hoài Nguyệt không? Tôi là Viên Thanh”. Đó là một giọng nói không xa lạ, một giọng nói rất cay độc. Hoài Nguyệt nhớ rất rõ giọng nói này như nhớ rõ một cơn ác mộng.
“Chuyện gì?” Cô hỏi lạnh lùng. Đối với Viên Thanh, từ lần đầu tiên gặp mặt, cô đã có thái độ này. Cô cố nén cảm giác chán ghét, nhất định không chịu yếu thế.
“Thương Hoài Nguyệt, tôi muốn nhắc cô nên tỉnh táo một chút. Lỗ Phong bây giờ là chồng tôi, cả ngày cô quấn lấy anh ấy rốt cục là định làm cái trò gì? Không phải cô vẫn xem thường bồ nhí à? Sao bây giờ chính cô lại muốn làm bồ nhí rồi?” Tiếng cười khinh khỉnh vang lên trong điện thoại: “Không ngờ Thương tiểu thư băng thanh ngọc khiết cũng đê tiện như vậy!”
Hoài Nguyệt chỉ cảm thấy tất cả máu trong người đều dồn lên đỉnh đầu, cô cố gắng đè nén cơn giận trong lòng xuống, bình tĩnh hỏi: “Rốt cục cô muốn nói gì? Đừng tưởng rằng cô lấy luật sư là tôi không dám kiên cô tội xúc phạm danh dự người khác”.
“Được, đóng kịch giỏi lắm! Hai người các ngươi lấy con trai làm lý do để cùng ăn cơm, cùng xem phim, cùng đi chơi Thủy Cung. Tro tàn lại cháy, ôn lại mộng uyên ương thật là lãng mạn đúng không? Buổi sáng hôm nay còn cùng đưa bố mẹ chồng cũ và Đậu Đậu đi nghỉ mát, ngọt ngào tình ý, lưu luyến không rời, cảm động biết bao! Cô còn dám nói không vụng trộm nữa hả?”
“Viên Thanh!” Hoài Nguyệt tức giận nói: “Tòa án phán quyết tôi có quyền thăm con, cũng không quy định lúc tôi thăm con trai bố nó không được ở đó. Nếu cô nhất định phải nghĩ xấu xa như vậy thì tôi cũng không làm thế nào được”.
“Xấu xa? Thật không biết ai xấu xa!” Viên Thanh the thé: “Cô quyến rũ chồng tôi mà còn dám nói tôi xấu xa!”
Hoài Nguyệt tức giận đến mức toàn thân run rẩy, không kiềm chế được. Cô cầm chén lên uống một ngụm nước, dừng một chút rồi nói: “Tôi không có sở thích như cô, hơn nữa từ trước đến giờ, thứ tôi đã vứt đi thì chưa bao giờ nhặt về. Nhưng tôi nói với cô, nếu như Đậu Đậu muốn cùng bố và mẹ nó ăn bữa cơm thì tôi nhất định sẽ cố gắng thỏa mãn mong ước nhỏ nhoi đó của nó. Viên Thanh, tôi nghe nói cô mất đứa con rồi, thật đáng tiếc. Về sinh một đứa với Lỗ Phong đi, như vậy có lẽ cô sẽ hiểu được”.
Hoài Nguyệt cảm thấy từ khi gặp Viên Thanh cô đã nhẫn tâm hơn trước rất nhiều. Nếu là trước kia thì dù thế nào cô cũng không đành lòng nói ra chuyện người ta mất em bé như vậy.
“Thương Hoài Nguyệt, xem như cô lợi hại. Tôi nói với cô, tôi sẽ giữ được chồng, không giống như cô, chồng mình lên giường với người phụ nữ khác suốt hai năm trời mà vẫn không hay biết gì. Chỉ có cái mặt đẹp thì có ích lợi gì? Lỗ Phong nói mỗi lúc lên giường cô lại nằm như con cá chết, không có hứng thú gì cả, cho nên không thể thỏa mãn được anh ấy. Hừ, loại phụ nữ nhìn được mà không ăn được thì có gì mà khoe mẽ?”
“Chỉ mong cô có thể sử dụng kĩ năng của mình để giữ được anh ta chứ không phải vất vả theo dõi, vất vả gọi điện như bây giờ”. Hoài Nguyệt nói rõ ràng từng câu từng chữ không hề ấp úng, quả nhiên nghe thấy một tiếng cộp vang lên như dự kiến, chắc là điện thoại bên kia bị đập rồi, cô nghĩ. Như con cá chết? Cô giận dữ cầm một thứ hình như là quyển sách trên bàn lên ném ra ngoài.
“Hoài Nguyệt!” Trần Thụy Dương giật mình đứng sững lại trước cửa: “Em làm sao thế?” Anh ta đi tới bên cửa sổ, cúi xuống nhặt quyển sách Hoài Nguyệt vừa ném đi, phủi phủi bụi bám trên đó rồi đặt lại lên bàn làm việc