Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Là Định Mệnh Đời Anh

Em Là Định Mệnh Đời Anh

Tác giả: Hàm Hàm

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 1341661

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1661 lượt.

ữu hảo với người đẹp, vậy mà lại bị Cơ công tử quát mắng ngay trước mặt người đẹp, đúng là mất mặt!
Cơ Quân Đào lục ngăn kéo ra tìm miếng dán, vừa dán ngón tay cho Hoài Nguyệt vừa an ủi: “Đừng sợ, Leshy chỉ muốn tỏ ra thân thiện thôi”.
Hoài Nguyệt gật gật đầu, còn chưa hết hoảng sợ.
Thấy trong mắt cô ngấn nước, có thể thấy là vừa rồi cô rất sợ hãi, Cơ Quân Đào rất thương, liên tiếp hỏi: “Đau không? Đau không? Có đau lắm không?”
Hoài Nguyệt lắc đầu: “Không đau”. Cô vừa xoa xoa ngón tay bị thương vừa cúi đầu thầm thì: “Thế mà còn bảo sẽ trông Leshy giúp mình”.
Cô nói Cơ Quân Dã nhưng Cơ Quân Đào lại hiểu lầm là cô đang nói mình. Thấy có vẻ như cô đang làm nũng, trái tim anh chợt rung động, dịu dàng nói: “Làm gì mà sợ đến phát khóc như thế? Làm mẹ rồi mà còn như trẻ con ấy. Đừng sợ, lần sau anh nhất định không cho Leshy bắt nạt em”.
Nghe vậy, gương mặt Hoài Nguyệt ửng đỏ.






Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ngoảnh đi ngoảnh lại đã bước vào tháng Tám, giữa mùa hè. Thời tiết trong thành phố cực kỳ oi bức, hôm nay Đậu Đậu phải theo ông bà nội về miền quê nghỉ hè theo chương trình “Nhà nông vui” của trường đại học.
Cái gọi là Nhà nông vui thực ra là một thị trấn nhỏ ở vùng núi Đại Thanh, cách nội thành chỉ có nửa tiếng đi xe, phong cảnh rất đẹp, nhiệt độ cao nhất của mùa hè cũng chỉ lên đến khoảng hai mươi lăm độ. Mấy năm nay chính quyền địa phương đã tận dụng ưu thế tự nhiên ở đây để định hướng cho các hộ nông dân xây dựng khách sạn kiểu gia đình. Ăn rau thì sạch, hít thở không khí trong lành, rất nhiều người già ở thành phố đều lựa chọn nơi này để nghỉ hè, tính ra một tháng, tiền ăn, tiền ở của một người không đến một ngàn tệ, đỡ hơn rất nhiều lần so với khi ngồi phòng điều hòa trong thành phố, tốn điện tốn tiền, còn ngột ngạt sinh bệnh, cho nên việc kinh doanh vào mùa hè ở đây rất nhộn nhịp.
Mấy năm nay phòng chính sách của đại học A đều tổ chức cho các giảng viên đã nghỉ hưu đến núi Đại Thanh nghỉ hè. Năm ngoái giáo sư Tần và giáo sư Lỗ đã tham gia một chuyến, hai ông bà rất thích. Năm nay Đậu Đậu đã lớn hơn một chút nên họ bàn với nhau nhất định phải dẫn cháu trai đến đây chơi một tháng.
Đây là lần đầu tiên Đậu Đậu xa nhà, xa mẹ thời gian dài như vậy. Từ khi nghe Lỗ Phong nói chuyện này, cả tháng nay Hoài Nguyệt vẫn suy nghĩ mà không an tâm. Vùng núi có rắn rết, có các loại côn trùng, nhỡ con mình bị cắn thì làm thế nào? Ông bà dù sao cũng già rồi, tinh thần và thể lực không được như trước, lỡ ông bà không chú ý đến cháu được, để Đậu Đậu bị bỏng nước nóng thì sao? Đậu Đậu là một em bé tò mò, nông thôn không giống thành phố, dây điện đều là dây trần, ngộ nhỡ nó chạm vào bị điện giật thì sao? Chạy lung tung ở vùng núi, nó có lạc đường hay không? Còn nữa, chẳng may đau đầu, cảm cúm thì bác sĩ ở đó thế nào? Ăn uống có quen không? Ngủ có ngon không?
Tóm lại là cô cứ suy nghĩ miên man, thỉnh thoảng lại viết thêm vào tờ giấy, mấy trang giấy toàn là những thứ phải mang đi cho Đậu Đậu. Cả ngày Chủ nhật cô bận bịu mua sắm, từ thuốc bôi chống muỗi đốt đến các loại đồ chơi, sách báo, bút vẽ, thuốc dự phòng, đồ ăn vặt, quần áo, giày dép, nói chung là tất cả mọi thứ.
Lỗ Phong thơm một cái lên má Đậu Đậu: “Con trai ngoan, con nhất định phải bắt mẹ con chờ đấy!”
* * *
Con trai đi nghỉ mát, trong lòng Hoài Nguyệt cảm thấy trống rỗng, hết giờ làm cô vẫn ngồi trong văn phòng không muốn về nhà chút nào.
Hôm nay là cuối tuần, đã hai tuần cô không về ngoại ô.
Bác làm vườn trông nom vườn rau giúp cô, qua điện thoại thấy bác nói bí đỏ ra rất nhiều quả, cô bảo bác cứ lấy về mà ăn. Vốn cô trồng cũng chỉ để Đậu Đậu xem cho vui là chính. Mấy dây mướp nên nóc nhà chắc cũng ra không ít quả rồi, tất nhiên là với điều kiện Cơ Quân Dã phải tưới nước giúp cô.
Cũng không biết hai anh em này có hái mướp ăn không? Giống mướp này rất tốt, bác làm vườn đã lấy cây giống từ nông thôn mang lên cho cô. Quả mướp rất mập, hơi ngắn, còn có vị rất thơm ngọt, không lấy xuống ăn thì thật là phí. Đột nhiên cô nhớ tới ánh mắt biết nói của Cơ Quân Đào hôm đó, cả vẻ bối rối và xót xa của anh khi cô cắt vào tay nữa. Đó là biểu hiện của thương yêu đúng không? Cô hy vọng là không, nhưng trong lòng cô biết rõ là đúng.
Cô tự nghĩ ra đủ lý do để không về căn nhà liền kề ở ngoại ô, bởi vì cứ nhớ tới bữa cơm hôm đó là trong lòng cô lại cảm thấy bất an.
Cơ Trọng Minh, Cơ Quân Đào, Cơ Quân Dã, thậm chí cả bác sĩ Thích, hình như cử chỉ, hành vi của người nào cũng rất có ẩn ý, lời nói của mỗi người hình như đều bóng gió sâu xa. Nhưng cô chỉ muốn làm hàng xóm thân thiết với họ, hàng ngày có việc gì thì có thể giúp đỡ lẫn nhau. Thêm một bước nữa? Cô chưa từng nghĩ tới.
Cơ Quân Đào mắc bệnh trầm cảm, mặc dù Tiểu Dã nói bệnh tình của anh đã khỏi rồi nhưng loại bệnh này quá đặc thù, với tính cách trầm lặng đó của Cơ Quân Đào thì trừ khi anh ấy có hành động gì quá mức, còn không người khác rất khó nhận ra thế giới nội tâm của anh. Cho nên Tiểu Dã mới hết sức