
Người Đàn Ông Của Tôi - Dung Quang
Tác giả: Hàm Hàm
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 1341716
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1716 lượt.
ệnh tương tư, loại bệnh này thì xin lỗi em, tiến sĩ Thích này cũng bất lực. Lúc đầu vì em, anh suýt nữa bệnh đến mức mất nửa cái mạng. Bây giờ dù đã đỡ rồi nhưng phải uống thuốc cả đời, không có em thì anh chỉ còn là cái xác không hồn. Nhìn coi, trông anh ấy còn thảm hơn cả anh ngày đó rất nhiều”.
A Thích chẳng qua là mượn rượu nói liên thiên mà thôi. Ở nhà họ Cơ, tâm sự của Cơ Quân Đào sớm đã không còn là một bí mật. Anh có tình ý với Hoài Nguyệt nhưng lại không dám theo đuổi, khiến một đống người bên cạnh sốt ruột mà không biết làm sao. Bây giờ người ta và Trần Thụy Dương thành đôi thành cặp rồi, nếu còn không ép anh thì anh sẽ sinh bệnh mất. Là bác sĩ, sao anh có thể thấy chết mà không cứu được. Tuy A Thích thì thầm với Cơ Quân Dã nhưng âm thanh lại không nhỏ, toàn bộ đều lọt vào trong tai Cơ Quân Đào. Cơ Quân Đào không vui, liếc mắt nhìn anh.
Cơ Quân Dã bóp mạnh cánh tay anh, nói: “Ai bảo thế? Không có em thì anh cũng có thể tìm người phụ nữ khác mà. Thế giới này nhiều phụ nữ tốt hơn em lắm, như thuốc cảm lạnh bây giờ có đến mấy chục loại, loại nào cũng có thể hạ sốt khỏi ho, sao cứ nhất thiết phải uống một loại”.
A Thích cười hì hì liếc mắt nhìn cô: “Anh có mắc bệnh cảm lạnh đâu? Là SARS đấy, thuốc khác không uống được, không cẩn thận là chết người như chơi, nếu không chết cũng phải tàn phế. Còn anh ấy, anh cực nhọc điều dưỡng cho anh ấy khỏi rồi, bây giờ thoáng cái lại để cô gái đó khuấy tung lên, không phải công lao của anh đổ sông đổ biển hết à? Em bảo anh có thể không tức được không? Anh phải tìm Hoài Nguyệt nói chuyện phải quấy mới được”.
Cơ Quân Dã cố giãy giụa: “Hoài Nguyệt, tôi có việc tìm cô. Hôm nay cô có về ngoại ô không?”
Hoài Nguyệt cảm thấy hơi chóng mặt, loại Nhớ Giang Nam này uống thì ngon, không ngờ lại ngấm đến thế. Cô cứ ngồi suy nghĩ miên man, uống liên tục chẳng khác gì uống rượu trái cây, bây giờ bắt đầu cảm thấy lất ngất rồi. Nếu còn ngồi đây một lát nữa thì còn không biết sẽ như thế nào, phải tranh thủ về nhà trong lúc mình còn tỉnh táo mới được.
Cô nghĩ thầm, ánh đèn trong quán bar rất mờ, nói không chừng còn có người quen khác ngồi đâu đó nữa giống như hai anh em nhà họ Cơ này. Nếu Cơ Quân Dã không đến chào hỏi thì mình cũng không phát hiện được. Mình đến đây với Trần Thụy Dương, nếu có người nhìn thấy rồi nói ra chuyện mình và Trần Thụy Dương đến quán bar thì sẽ không tốt cho thanh danh của cả mình và anh ta. Nếu như còn uống rượu say rồi cùng đi về thì có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan uổng được. Vì vậy cô liền té nước theo mưa: “Tôi đang muốn về ngoại ô lấy ít đồ, sang tuần phải dùng đến. Cho tôi đi nhờ xe được không?”
Trần Thụy Dương biết cô phải về lấy đồ để sang tuần đi du lịch nên cũng không nói gì.
Đúng ý nguyện, Cơ Quân Dã vui vẻ nói: “Được chứ, đi thôi”. Nói rồi kéo Hoài Nguyệt đi ra ngoài, Cơ Quân Đào cũng lạnh nhạt gật đầu với Trần Thụy Dương và Vân Vân rồi đi ra theo, A Thích đi sau cùng.
Nhìn bóng lưng bốn người nọ, Vân Vân hơi ngạc nhiên cười hỏi Trần Thụy Dương: “Hoài Nguyệt thật sự không phải bạn gái anh à? Sao lại để người khác cướp đi, để lại mình anh cô đơn ở đây thế?”
Trần Thụy Dương trầm ngâm hồi lâu rồi mới đáp: “Không phải”.
Vân Vân cảm thấy Trần Thụy Dương trả lời quá chậm, làm mọi người có cảm giác như anh ta rất không cam lòng.
Cơ Quân Dã khoác tay A Thích ngồi ghế sau. Hoài Nguyệt ngồi ghế cạnh ghế lái, đầu óc càng lúc càng choáng váng, cô không kìm được, đưa tay vỗ vỗ trán để làm mình tỉnh táo hơn, ít nhất cũng phải cầm cự được đến lúc về nhà.
Cơ Quân Đào liếc nhìn cô, nói: “Ngủ một lát đi, nếu không lát nữa càng say. Tối nay em uống ba ly rồi, chưa chắc đã chịu đựng được”.
Nhớ Giang Nam được đặt tên với ý nghĩa “Gió mát làm say lòng du khách”, uống vào rất ngấm, vừa rồi mình thấy cô ấy uống liên tục, chắc bây giờ bắt đầu đau đầu rồi đây.
Hoài Nguyệt nghĩ thầm, thì ra nhất cử nhất động của mình đều bị người ta quan sát hết. Cảm thấy hơi nản lòng, cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ gật.
Cơ Quân Đào không quay sang nhìn nhưng khóe môi lại khẽ nở nụ cười.
Vừa rồi anh nghe thấy Hoài Nguyệt gọi Trần Thụy Dương là Giám đốc Trần lúc chào tạm biệt. Nếu như quan hệ của hai người là đột phá thì tất nhiên cô ấy sẽ không xưng hô xa lạ thế. Còn nữa, cô ấy đi nhờ xe mình về cũng không phải hỏi ý kiến anh ta, nếu như Trần Thụy Dương là bạn trai cô ấy thì đã nói chính anh ta sẽ đưa cô ấy về. Xem ra tối nay mình đã tự làm khổ bản thân một cách vô nghĩa. Càng nghĩ tinh thần anh càng tốt hơn. Bình thường trừ khi dạy học, còn lại anh rất ít tiếp xúc với người khác, càng không buồn quan tâm tới những quan hệ xã hội phức tạp đó. Nhưng khi đó là chuyện của Hoài Nguyệt thì anh tự nhiên lại chú ý, suy ngẫm đến tận chân tơ kẽ tóc như bất cứ một người đàn ông đang yêu nào khác.
Xe đã về đến cửa nhà mà Hoài Nguyệt vẫn còn đang ngủ say. Cơ Quân Dã mở cửa xe, sờ trán cô rồi kêu lên: “Chết thật, toàn mồ hôi lạnh, thì ra tửu lượng của cô ấy kém như vậy. A Thích, mau vào nhà ép nước dưa hấu cho cô ấy uống giải rượu,