
Tác giả: Mẫu Đơn Tiên Tử
Ngày cập nhật: 04:30 22/12/2015
Lượt xem: 134748
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/748 lượt.
g khí căng thẳng đến bùng nổ .
Người lái xe chỉ phát ra những tiếng thở dài trên suốt đoạn đường , còn cô trong đôi mắt vô hồn , những giọt lệ không ngừng rơi xuống .
Xe dừng trước cổng một bệnh viện lớn.
Cô nhìn vào mà tâm trạng nặng nề , đau đớn.
Khẽ lau đi nước mắt , cúi gầm mặt xuống coi như chưa nhìn thấy gì , chưa nghe thấy gì.
Ông chủ ghét nhất là sự lừa dối.
Thôi cô xuống đi!
Bác lái xe xuống mở cửa mời cô ra ngoài.
Khiến Ngọc Trúc cho dù không muốn , cũng phải chần chừ miễn cưỡng bước xuống xe.
Vừa bước vào trong đại sảnh bệnh viện , đầu óc cô quay cuồng , sự ám ảnh hãi hùng khi còn nhỏ của cô lại ùa về.
Lúc đó khi cô được 5 tuổi , thì phải chứng kiến ba mẹ mình từ nơi này mà mất đi .
Cô ghét bệnh viện , cô căm hận những người ở đây , họ là đồ giả tạo , đồ tàn nhẫn .
Nếu năm xưa chỉ cần họ chú ý không bỏ mặc ba mẹ cô , thì ba mẹ đâu có phải ra đi trong oan uổng như vậy.
Cô hận bọn họ , cô căm thù nơi này.
Cô đã từng nhủ không bao giờ bước vào nơi này thêm lần này nữa.
Vậy mà vì anh , cô đã phải nhắm mắt buông xuôi bước vào nơi đáng hận này .
Để làm gì đây ? Chứng minh điều gì?
Liệu anh có tin cô không?
Thẫn thờ bước đi trong tâm trạng ngổn ngang mọi bề , cô thật không hiểu vấn đề sức khỏe của tôi thì liên quan gì ?
Mải suy nghĩ vẩn vơ , cô bước đến cửa phòng làm việc của bác sĩ họ Dương kia , từ lúc nào không hay .
Thở dài ảo não cô chán nản bước vào.
- Chào anh! Xin hỏi anh có phải bác sĩ Dương không ạ?
- Cô đến khám bệnh phải không?
- dạ vâng.
- Bác sĩ Dương có việc bận phải ra ngoài.
Nhờ tôi ở đây khám bệnh hộ .
Nếu cô muốn tôi sẽ khám cho cô .
Hay cô muốn chờ Người.
- Ai khám cũng vậy thôi.
Anh khám cho tôi luôn đi , tôi không có thời gian đâu.
- Vậy cô ngồi đây , để tôi khám cho .
- Vâng!
- Cô bị bệnh gì?
- Tôi không biết !
- thế cô đau ở đâu?
- Tôi đau ở bụng
- Thế đau làm sao? Triệu chứng thế nào?
- ờ ! Lúc đau lúc không , đau quằn quại dữ dội lắm , nhiều lúc buồn nôn lắm , ăn gì cũng nôn ra , tôi còn hoa mắt chóng mặt . Sợ ăn thèm ngủ…
- Thôi được rồi . Cô có gia đình chưa?
- Gia đình?
- Nghĩa là có chồng chưa đó mà .
- Chồng! Tôi chưa
” ỉu xìu”
- Thế có bạn trai chưa ?
- Bạn trai ! Tôi cũng không biết nữa.
” mặt buồn như sắp khóc”
- Nghĩa là sao?
- Tôi cũng không biết quan hệ của chúng tôi là gì nữa!
NGhĩ đến vấn đề này lòng cô đau vô cùng , anh chưa một lần nói yêu cơ , chưa một lần tỏ tình , hứa hẹn .
Là do cô mơ mộng qúa chăng , bây giờ nghĩ lại mới thấy mình thật ngốc.
- Thế hai người đã từng nảy sinh quan hệ chưa?
- Dạ *giật mình*
Nảy sinh quan hệ ?
” ngơ ngác”
- Có nghĩa là hai người ấy ấy ấy đấy.
- Ấy ấy ấy là cái gì? Tôi không hiểu.
- Hai người ĐÃ TỪNG NGỦ VỚI NHAU CHƯA?
- Ngủ ạ ? Dạ có
không hiểu sao nói đến vấn đề này lòng cô đau vô cùng.
Nhưng bây giờ cô đang vô cùng xấu hổ trước sự săm soi của vị bác sĩ vô duyên này.
- Tôi hiểu rồi.
Bây giờ tôi sẽ viết giấy cho cô . Cô sang phòng xét nghiệm lấy máu , rồi thử máu nhé !
Xem nào phải thử Huyết Học , Sinh Hóa Máu , Thử cả nước Tiểu nữa.
Cô chỉ cần nói cô ở phòng đặc biệt , các chị ấy sẽ làm cho cô ngay.
Sau đó chúng ta sẽ siêu âm ổ bụng từ trên xuống dưới , nếu không thấy gì nữa thì sẽ nội soi dạ dày tá tràng , xem thế nào?
Nhiệm vụ của cô là vậy .
Giấy đây , đi lấy máu và nước tiểu làm xét nghiệm đi.
Cô phải cố lên nhé!
Đây là lần đầu tiên tôi khám bệnh đấy . Cô phải giúp tôi nhé…..
SAU khi lấy máu xong cô bước ra ngoài mà mắt hết cả lên , cô choáng váng đến suýt ngã qũy.
Cũng do mấy hôm không ăn uống gì , sức khỏe giảm sút vô cùng.
Tự nhiên bị mất đi một lượng máu không nhỏ , khiến cô không thể nào chịu đựng nổi , khẽ vội vàng ngồi xuống ghế chờ cho khỏi ngã , cô thể hổn hển người mệt vô cùng , hai mắt cô nhìn xung quanh tối sầm lại không thể nhìn rõ gì nữa , trong khi đầu óc cô choáng váng , sức lực cạn kiệt.
Cô mệt mỏi dựa hẳn vào ghế , khẽ nhắm mắt lại nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Ở đây một mình cô đơn cô thấy tủi thân vô cùng , chẳng lẽ số phận cô suốt đời phải sống trong cô đơn buồn tủi sao?
Khi còn bé thì ba mẹ mất đi , cô được cô nhi viện mang về nuôi nhưng ở đó cô cũng chẳng có một ngày được sống trong yên bình hạnh phúc , vì những đứa trẻ khác ghen ghét , bị những mẹ ở đấy hắt hủi .
Anh giờ đây có phải người thân của cô nữa không?
Câu hỏi này cô đã thắc mắc rất nhiều lần nhưng không dám đối mặt với nó.
Mang tâm trạng buồn phiền u uất nhìn dòng người qua lại… Ước gì lúc này đây có anh bên cạnh thì tốt biết mất , chỉ cần vài giây , vài phút thôi là cô đã cảm thấy mãn nguyện lắm đó …
Tiếng gọi lớn cắt đứt dòng suy nghĩ của cô
- Triệu Ngọc Trúc !
- Dạ
( cô giật mình trả lời theo bản năng)
- Phíêu xét nghiệm của cô làm xong rồi?
Mau mang về cho bác sĩ khám bệnh , điều trị
- Vâng! Cảm ơn chị!
Trong vô thức cô đưa ta