
Tác giả: Mẫu Đơn Tiên Tử
Ngày cập nhật: 04:30 22/12/2015
Lượt xem: 134766
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/766 lượt.
ày !
- Thật ra tôi…
- Thôi được rồi ! Tôi hiểu rồi ! Chào ông!
CẠCH
Nói xong anh quay sang nhìn cô gằn giọng.
- vừa đi đâu về !
- Em vừa từ bệnh viện về mà!
- Sao không khám bệnh !
- Ơ ! Em có khám mà!
Cô ngơ ngác run rẩy nhìn anh đầy lo lắng
- Có thật không?
Anh nhìn cô bằng ánh mắt tức giận xen lẫn đau lòng.
Chẳng lẽ anh đã tin tưởng nhầm người rồi ư?
Sao lại lừa dối anh !
- Thật mà!
Em…
- Vậy sao bác sĩ Hồ nói em không tới khám?
- À ! Hình như bác sĩ Hồ đi vắng!
Đã có một người khác khám bệnh cho em.
Cô cố gắng giải thích cho anh hiểu , mong sao anh tin tưởng cô.
Nhưng đâu ngờ khi nghe cô giải thích , anh càng thất vọng hơn khi thấy cô cố gắng biện minh cho lỗi lầm của mình.
- Thôi đủ rồi!
Em qủa thật làm tôi rất thất vọng.
Anh chán nản định đứng lên rời đi , nhưng cô đã kịp ôm lấy cánh tay anh nức nở .
Cô rất sợ , sợ anh hiểu lầm cô , sợ anh ghét bỏ cô không cần cô nữa , nếu chẳng may rời xa anh…Cô biết sống thế nào đây!
- Xin anh hãy tin em! Em có đi khám thật mà
- Tin ư!
Muốn người khác tin mình tốt nhất đừng lừa dối.
Tôi ghét nhất là những người đã sai còn không chịu nhận lỗi!!
Anh nói xong , liền gạt tay cô ra rồi quay lưng bước lên phòng , bỏ lại người ở lại sững sờ tại chỗ mà nước mắt không ngừng rơi.
Cô ngước đôi mắt vô hồn đẫm lệ lên nhìn bóng lưng người mình yêu , mà trong lòng đau đớn , trái tim như bị ai đó bóp chặt đến tan nát .
Khi hình bóng anh biết mất , cũng là lúc cô suy sụp nhất , ngã phịch xuống đất cô ôm mặt khóc nức nở…mặc cho bụng đang nhói đau vô cùng , mặc cho con tim như ngừng đập…
Huhuhu… Hết thật rồi… Kết thúc thật rồi… Anh không cần cô nữa… Không cần người giả dối , không đáng được tin tưởng như cô nữa rồi… Nhưng cô đã làm sai điều gì …???
Không thấy bóng hình anh đâu nữa , bỗng nhiên cô cảm thấy sợ , nỗi sợ hãi xâm chiếm trái tim , cô thật sự không muốn , cô không thể mất anh được.
Hoảng loạn , sợ hãi , vội vàng đứng dậy điên cuồng tìm hình bóng anh , nhưng cô không đủ can đảm để đến bên anh …
Đau đớn , tuyệt vọng , thất thần hét lớn
Nghe những lời đó lòng cô càng đau hơn , cô không cần gì cả , chỉ mong sao anh đừng nghĩ cô như vậy mà bỏ rơi cô… Trên đời này chỉ cần mình anh thôi , chỉ mình anh tin tưởng cô thôi là qúa đủ rồi.
Tức giận quay sang nhìn những cô gái độc miệng kia. Cô mỉm cười lạnh lùng nói
- Nói tôi là hạ đẳng ư?
Các cô thì hơn gì tôi không mà dám nói!
Chuyện của ông chủ không đến lượt mấy người xen vào!
Bọn họ nghe cô nói vậy chỉ khẽ mỉm cười.
Rồi một người đứng gần cô nhất khẽ thì thầm rất nhỏ , nhỏ chỉ đủ để cho cô nghe thấy
- Đồ lẳng lơ , bán thân vì đàn ông , đồ…
- CÔ… CHÁT!
Ngọc Trúc bị sỉ nhục tức giận tát mạnh vào mặt cô ta.
Dám nói cô là loại phụ nữ kia ư? Đồ đáng chết!
Vừa tát xong là cô ta ôm mặt khóc nức nở , ra vẻ rụt rè sợ hãi nhìn cô run rẩy
- tôi sai rồi!
Xin cô đừng đánh tôi nữa!
Lần sau tôi sẽ không dám nói gì với ông chủ nữa đâu mà!
Hưc hức!
Qúa sững sờ với những gì cô ta nói , Ngọc Trúc chỉ kịp thốt lên
- Cô… Cô…
- Gây sự đủ chưa?
Còn đang bất ngờ , thì Ngọc Trúc giật mình khi nghe thấy giọng nói vô cùng thân quen nhưng rất lạnh lùng phát ra từ phía sau… Là Anh
đau đớn , lo lắng , sợ hãi quay lại nhìn anh. Cô như chết nặng tại chỗ khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng vô cảm không một chút yêu thương trước mặt mình.
Cô run rẩy lắp bắp không nói lên lời
- Anh… Anh…
- Tôi cứ nghĩ rằng em đã biết sai và thay đổi.
Nhưng hình như em không hề thay đổi.
Còn muốn tôi cho em
cơ hội nữa sao?
Có lẽ hãy coi như chúng ta chưa từng gặp nhau …sẽ tốt hơn …
Hoàng Kỳ lạnh lùng nhìn Ngọc Trúc anh chưa bao giờ hai nghĩ rằng hai người chỉ mới đến với nhau mà kết thúc nhanh như vậy.
Lúc này đây trái tim anh đang rất đau , nhưng anh ghét nhất sự giả dối… Không muốn biết cô tiếp cận anh là thật hay giả.
Nhưng anh thật sự cảm thấy mệt mỏi lắm rồi.
Có lẽ cái gì đến qúa nhanh thì cũng đi rất nhanh.
Đau buồn anh khẽ nhìn khuôn mặt đẫm lệ của cô , rồi kìm nén bản thân đang không ngừng hối thúc chạy đến bên cô… Mà ngoảnh mặt quay lưng bước đi .
- Hoàng kỳ à! Hức hức
tiếng gọi thổn thức xen lẫn đau đớn của cô khiến lòng anh đau như cắt… Nhưng không thể quay mặt về phía cô được nữa rồi
- Yên tâm đi ! Tôi sẽ không để em thiệt thòi đâu.
Anh thốt ra câu đó , rồi vội vàng bước đi như để trốn tránh.
Còn lại mình cô sững sờ chết nặng tại chỗ.
Thất thần nhìn theo bóng anh , quặn thắt lẩm bẩm
- Em không cần gì cả , em chỉ cần mình anh thôi.
Em không cần gì cả… Hức hức… Em chỉ cần mình anh thôi! Hức hức
- Đã nghèo lại còn sĩ diện , cứ khóc đi đau đớn nhiều vào, biết đâu lúc đấy ông chủ sẽ cho thêm tý tiền lẻ thì sao hahaha
- Cô… Tại sao cô phải làm vậy?
- Một con trộm hạ đẳng!!
không xứng đáng làm chủ nhân thứ hai của ngôi nhà này!!
Cái thứ giả tạo như cô mà cũng đòi vào đây sao?<