
Áo Ai Xanh Cho Lòng Ai Vương Vấn
Tác giả: Điền Phản
Ngày cập nhật: 04:36 22/12/2015
Lượt xem: 134960
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/960 lượt.
Nhìn ai đó dáng người cao ráo, mặt mày điển trai, hào khí bức người nhấc chân đi vào trong, Triệu Thủy Quang chắc chắn Đàm Thư Mặc đã tu luyện thành tinh rồi!
Quán chè cũng không lớn lắm, bày trí lịch sự tao nhã, ghế mây, khăn trải bàn màu trắng, ở góc có đặt một cái kệ đầy ắp tạp chí, khách trong quán cũng không đông mấy, đa phần đều mua mang về, chỉ có mấy cặp tình nhân ngồi lại vừa ăn vừa tâm tình, lác đác chỉ vài ba bàn là có người ngồi.
Đàm Thư Mặc cởi áo khoác ngoài máng lên ghế, anh mặc áo len cổ chữ V bên trong, cổ áo cũng không hở lớn mấy nhưng lại thấp thoáng lộ ra xương quai xanh cứng cáp, cổ áo khoét vừa sâu tinh tường lộ ra cơ ngực rắn chắc, cử động nhẹ nhàng thanh tao thoát tục, chiếc áo vừa vặn ôm sát người tản mát ra vẻ gợi cảm mê hoặc chúng sinh.
Bốn người cùng ngồi xuống bắt đầu chọn món, Triệu Thủy Quang và Hi Diệu là khách quen ở đây, hai người gọi một chén hạnh nhân đậu hủ, một chén cao quy linh (ai ăn ở quán chè Thanh Tâm ở Nguyễn Trãi thì chắc biết món này, y như sương sa, có màu đen, thường hơi đắng, ăn chung với sữa or mật ong), Triệu Thủy Quang đề cử, “Thầy Đàm, anh Sở, chè mè đen ở đây rất nổi tiếng, tự họ làm đó, cũng không ngọt lắm đâu.” Cô nói vậy là vì phần lớn con trai đều không thích ăn đồ ngọt, còn có dụng ý khác là Triệu Thủy Quang biết rõ sau khi ăn chè mè đen thì sẽ dính mấy xơ mè trên răng, để xem lúc đó Đàm Thư Mặc còn có thể ưu nhã nữa không.
Sở Phỉ Phỉ gọi trà sữa uyên ương, Đàm Thư Mặc nói, “Vậy gọi chè mè đen đi.”
Chốc lát sau chè được bưng lên, chén chè mè đen núc ních hạt mè đặt trước mặt Đàm Thư Mặc, anh cũng không nhíu mày, ngón tay thon dài cầm cái muỗng trắng phau múc từng ngụm lên ăn, Triệu Thủy Quang có chút lo lắng, cứ tưởng là anh không thích ăn, vì thế cô đưa chén hạnh nhân đậu hũ của mình cho anh, nói, “Thầy Đàm, thấy thử món này đi, em chưa có ăn qua, thầy không ăn chè đó được thì đổi món này với em.”
Ngày thường cô và bạn bè cũng hay như thế, người ăn thử của ta, ta ăn thử của người, không thích ăn thì đổi món cho nhau, trong lúc nhất thời cô cũng cảm thấy chuyện này bình thường.
Đàm Thư Mặc thấy miếng hạnh nhân đậu hủ tròn vo u na u núc lấm tấm mấy hạt mè, anh có chút buồn cười, Triệu Thủy Quang thoạt nhìn vô tư nhưng tâm tư lại cẩn thận quan sát nhất cử nhất động người khác, so với những bạn bè đồng trang lứa cô đặc biệt nhạy cảm hơn nhiều, bản tính lanh lẹ nhưng đôi khi cũng bộp chộp.
Thật ra Triệu Thủy Quang không biết Đàm Thư Mặc dị ứng café, uống café là người nổi mẩn đỏ, lúc ở Anh quốc toàn uống hồng trà, nào ngờ cô không chọn đến quán café nào đó để nói chuyện mà lại đến quán chè, lúc ở nước ngoài anh cũng đã quen ăn món ngọt, mấy bánh bích quy còn ngọt hơn chè này gấp nhiều lần, chè mè đen này có thấm tháp gì đâu.
Đàm Thư Mặc múc một miếng hạnh nhân đậu hũ trắng trằng mềm mềm bỏ vào miệng ăn, Triệu Thủy Quang vốn cũng không thấy gì bất ổn, nhưng thấy ánh mắt dò xét của Hi Diệu, cô ngẫm lại hành động vừa rồi của mình chợt cảm thấy ngượng ngùng.
Người sửng sốt nhất phải là Sở Phỉ Phỉ, anh ngồi bên cạnh tận mắt thấy Đàm Thư Mặc múc một miếng hạnh nhân đậu hủ bỏ vào miệng, cảm thấy Đàm Thư Mặc này chắc chắn là hư não rồi, hai người bọn họ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, ấn tượng sâu sắc nhất giữa hai người là khi còn bé, anh đến nhà Đàm Thư Mặc chơi, nhất thời khát nước, cầm ly của Đàm Thư Mặc lên uống, kể từ đó về sau, Đàm Thư Mặc không hề đụng đến cái ly đó, ngược lại còn trở thành cái ly uống nước chuyên dụng của Sở Phỉ Phỉ.
Sở Phỉ Phỉ không hiểu tại sao, về sau mới biết rõ thì ra Đàm Thư Mặc đối với ai cũng như vậy, sau khi lớn lên bọn họ chơi bóng rổ với mấy người bạn cùng lớp, cánh đàn ông truyền tay uống chung một chai nước thì chẳng có vấn đề gì, nhưng chỉ duy nhất Đàm Thư Mặc là tuyệt nhiên không uống, nước của Đàm Thư Mặc cũng có người mang đến tận tay.
Sở Phỉ Phỉ cầm ly trà sữa uyên ương của mình, tươi cười vui vẻ nói chuyện với Thư Mặc, “Này, người anh em, uống thử của mình đi.” Đàm Thư Mặc quay đầu, lạnh lùng trừng mắt nhìn, đôi mắt giống như cười mà không phải cười, Sở Phỉ Phỉ không nói hai lời liền cầm ly trà sữa tự mình uống.
Bầu không khí nhất thời ngượng ngập, Đàm Thư Mặc vươn tay lấy quyển tạp chí thời trang trên kệ bên cạnh Triệu Thủy Quang, trong tiếng nhạc du dương, mỹ nam ngồi trên ghế mây cạnh cửa sổ, một tay chống đầu, tay kia tao nhã lật giở từng trang báo, đôi mắt híp lại lười nhác xem, Triệu Thủy Quang và Hi Diệu bỗng cảm thấy tạp chí “Minna” đã trở thành tạp chí thời trang có khí chất nhất.
Sở Phỉ Phỉ quét mắt nhìn qua cuốn tạp chí, nói, “Ai nha, mấy cô gái này chẳng đẹp bằng Tiểu Quang của anh.”
Hi Diệu cười đến híp cả mắt, trong bụng nghĩ thầm sắp có kịch hay để xem, Triệu Thủy Quang vội nói, “Không dám đâu, em lại cảm thấy mấy cô gái đó rất đẹp.” Thân thể ngồi cách bàn chồm qua, chỉ chỉ người mẫu trên tạp chí, Đàm Thư Mặc thấy ngón tay mềm mại trắng nõn của ai kia cố gắng đưa qua.
Sở Phỉ Phỉ đứng dậy đi vòng qua kệ đằng sau Triệu Thủy Quang, cầm tạp chí “ELLE” lên, ấn