
Tác giả: Điền Phản
Ngày cập nhật: 04:36 22/12/2015
Lượt xem: 1341074
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1074 lượt.
i Vọng, sinh nhật vui vẻ.”
Hi Vọng khi đó đứng dựa vào cửa sổ phòng bếp, thấy bà lão người nước ngoài dẫn khách trọ đi ngang qua cửa sổ, hôm đó tiết trời Vancouver hiếm khi đẹp như vậy, ánh mắt trời ấm áp hắt vào mắt, Hi Vọng nhắm mắt lại nghe giọng nói quen thuộc ấy.
Anh cười nói, “Ừ.” Triệu Thủy Quang ngồi sát mép giường vén màn lên, bên ngoài trời vẫn tối đen như mực, cô nói, “Hi Vọng, xin lỗi.”
Xin lỗi, cô đã từng không kiên trì, xin lỗi, cô từng cho rằng những kỷ niệm sẽ chìm vào quên lãng. Xin lỗi, cô từng tin rằng trên đời này không có một tình yêu không khoảng cách, nhưng giờ chính cô lại dao động.
Giọng nói Hi Vọng truyền ra từ điện thoại, “Anh biết, không sao, à”, từ “à” cuối cùng lên cao, như yêu thương cùng dỗ dành trẻ nhỏ.
Anh vội nói tiếp, “Anh định nói là cố gắng thi tốt.” Không đợi Triệu Thủy Quang nói gì, anh liền cúp máy.
Anh mong cô sống hạnh phúc, đó là mong ước thật sự của anh, nhưng hiện tại anh không thể nào chân thành chúc phúc cô được, không muốn chấp nhận người tạo hạnh phúc cho cô giờ đây không còn là anh, cho nên thà là không nói chuyện, còn hơn không biết nói gì.
Ở bên này, Triệu Thủy Quang nghe giọng anh văng vẳng bên tai, nhưng vì sao giờ đây hai người lại xa xôi vạn dặm.
Chợt thấy!
Ai vừa bước tới ở gần ta
Thoang thoảng hương nhu ấy thật mà
Tóc nhẹ tung bay dòng suối nhạc
Miệng thầm khẽ hát khúc tình ca
Bồng bềnh cánh mỏng nàng tiên đến
Lãng đãng mây hồng ngọc nữ xa
Một giấc mơ yêu kìa bỗng hiện
Trăm năm nhớ mãi dáng thân ngà
Càng đến gần địa điểm thi, cô càng hồi hộp hơn.
Chỗ thi không nằm trong Mười Trung, nhưng cách nhà Triệu Thủy Quang không xa, lúc xuống xe cô chợt nhìn thấy chiếc xe BMW 530 LI quen thuộc, người nọ thanh thản đứng tựa vào xe, anh mặc chiếc áo cổ hình chữ V màu xám nhạt vải len cashmere, tay bỏ vào túi quần màu tro than vải poplin, giữa trời xanh mây trắng, tiết trời se se lạnh, khung cảnh nháy mắt trở thành một bức tranh tuyệt đẹp.
Ở đây đa số là học sinh Mười Trung thi, ai nấy đi ngang đều chào hỏi Đàm Thư Mặc cả, mẹ Triệu nói, “Đó không phải là thầy Đàm của con sao? Qua chào hỏi đi, thầy con đúng là có trách nhiệm, đến tận trường thi tiễn học sinh.”
Triệu Thủy Quang nghĩ thầm hôm nay chắc chắn Đàm Thư Mặc uống lộn thuốc rồi, tự dưng không đâu lại đến đây, lòng cô rối rắm, quyết định đi về phía anh, từ ngày hôm đó, Đàm Thư Mặc vẫn đối xử Triệu Thủy Quang như một người học trò bình thường, còn Triệu Thủy Quang thì không cần nói cũng biết cô đạo hạnh kém một bậc, luôn lúng túng mỗi khi thấy anh.
“Chào thầy Đàm.” Cô nhỏ nhẹ nói.
Đàm Thư Mặc quay lại, thấy bóng Triệu Thủy Quang che trước mặt anh, ánh mắt ngượng ngùng, nhìn có chút buồn cười, anh còn tưởng cô bé con này sẽ không căng thẳng đấy.
Anh mỉm cười, rất muốn đưa tay xoa xoa đầu cô, nhưng chỉ nói, “Triệu Thủy Quang, vào thi đi.”
Đôi mắt anh sáng trong, ánh nhìn lấp lánh rựa rỡ tựa như pha lê.
Cũng chẳng cần nhiều lời, chỉ vỏn vẹn một câu như thế, mà lòng Triệu Thủy Quang hình như có một động lực khổng lồ bình tâm lại.
“Chào thầy Đàm.” Nữ sinh lớp bên cạnh dừng lại chào, Đàm Thư Mặc chuyển ánh nhìn, nhoẻn miệng cười, nói với nữ sinh kia, “Chào, cố gắng lên.”
Sau đó anh ngồi vào xe, nổ máy rời đi.
Nhìn hình bóng nữ sinh trong kính ngày càng xa dần, anh không bảo cô cố gắng lên, vì với một cô bé luôn cố gắng phấn đấu vươn lên thì không cần phải nói cố gắng lên nữa, anh hiểu điều đó, cô đã tự tạo quá nhiều áp lực cho mình, với một cô bé như vậy thì không cần phải nói cố gắng lên làm chi.
Ba ngày diễn ra kì thi Đại học, buổi sáng trời se se lạnh, trưa thì nóng bức, tối là ẩm thấp khiến người ta chẳng chịu được.
Ngày thi cuối cùng, tiếng chuông vừa reng lên cũng là lúc tuổi học trò ngây thơ hồn nhiên chấm dứt, cũng là khởi đầu cho một trang đời mới.
Triệu Thủy Quang thong thả gom vật dụng bỏ vào cặp, lòng chợt thảng thốt một nỗi buồn man man vô cớ không rõ lý do.
Mấy học sinh trong phòng thì hô hào la to, toàn bộ sân trường nhốn nháo hẳn lên, cô bước ra khỏi lớp, ngẩng đầu nhìn bầu trời, cổ họng bỗng nghẹn ngào, không biết con đường phía trước phải đi thế nào, thế nhưng lại sốt sắng không thôi.
Cao Tầm đẩy Triệu Thủy Quang một cái, nói, “Thi xong rồi, định làm gì đây?”
Triệu Thủy Quang nói, “Không biết nữa, bạn thì sao?”
Cao Tầm lớn tiếng nói, “Aiz, mình nghĩ có nên đốt sách hay không, nhưng mà suy đi nghĩ lại tốt nhất là đem bán, còn được khối tiền.”
Triệu Thủy Quang nhớ đến chồng sách tham khảo cao chồng nhồng lúc cả lớp xúm lại học thi, lúc đó mọi người còn bàn tính sau khi thi xong xử lý đống sách đó thế nào, người nói châm lửa đốt hết, người thì kêu nên cất giữ cẩn thận, tương lai đem ra khoe với con cái: xem này, cha con năm đó học hành rất chăm chỉ, người thì nói: chất hết lên xe rồi ném xuống nước. Lúc ấy sách như kẻ thù muôn kiếp của họ, hiện tại lại lưu luyến không nỡ vứt đi.
Một năm nay, tuổi trẻ chúng ta không hề vô