
Tác giả: Điền Phản
Ngày cập nhật: 04:36 22/12/2015
Lượt xem: 1341082
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1082 lượt.
ủy Quang”, từ nay về sau đã không còn được nữa rồi!
Người ta thường đinh ninh rằng, ly biệt hôm nay tựa như chia ly cả đời.
Ai là ai cũng không quan trọng
Nháy mắt tốt nghiệp cũng đã được một tháng, Triệu Thủy Quang đột nhiên phát hiện cô đã biến thành người nhàn rỗi, không có bài tập về nhà, chỉ biết ăn uống no say, nhìn người này đến người kia bận rộn công việc.
Hôm nay cô và Hi Diệu hẹn nhau đi chơi, hai người vừa đi dạo vừa ăn kem, lâu lâu lại nhao nhao cãi nhau, lúc thì chầm chậm thả bước trên đường.
“Tiểu Quang, sao thi xong mà em không đi ra ngoài chơi, đi du lịch một chuyến đi, tối ngày thấy em lên mạng không à.”, Hi Diệu hí hửng xoay qua hỏi Triệu Thủy Quang, “Cái này đẹp không?”
Triệu Thủy Quang cắn miếng kem, ngẩng đầu nhìn nhìn, ừ, rất quái rất lạ, hợp với phong cách của Hi Diệu, nói, “Đẹp lắm, ở nhà cũng tốt mà, khỏi phải làm gì, nằm ì một chỗ, trời nóng thì phơi nắng.”
Hi Diệu vỗ vỗ lên ngực mình, “Tiểu Quang, em còn rất nhỏ, ly nước còn rất rất lâu nữa mới đầy, còn cả chặng đường dài phải đi, em phải nhìn sang một hướng khác, đừng mãi nhìn vào quá khứ héo úa của mình nữa, có chuyện gì mà không thể làm lại từ đầu chứ.”
Triệu Thủy Quang ngẩng đầu nhìn Hi Diệu, cô hiểu Hi Diệu muốn nói gì, cô trả lời, “Không có gì, em chỉ cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt, toàn tâm toàn ý làm tốt mọi chuyện hiện tại.”
Hi Diệu ngẫm nghĩ, “Cũng đúng, em sắp lên đại học rồi, tương lai đàn ông đẹp trai còn nhiều mà.” Nói còn chưa dứt lời thì Hi Diệu đã la toáng lên, “A, đi, đi Hàn Phục Hưng đi, họ mới bán bánh phồng chiên giòn đó.”
Triệu Thủy Quang nhìn Hi Diệu hăng hái chạy phía trước, kêu Hi Diệu chuyên tâm nói chuyện còn khó hơn lên trời, mấu chốt là chính bản thân Hi Diệu nói gì cũng đã quên.
Hi Diệu quay lại nói, “Này, Tiểu Quang, nhanh lên, chị em chúng ta từ từ tâm sự nào.”
Vì vậy, tình huống hiện tại trở thành hai người ngồi trong quán chè, trên bàn là một túi bánh phồng chiên giòn rụm.
Hi Diệu cầm lấy cái bánh lên ăn, ánh mắt sáng rỡ, “Tiểu Quang, nói cho em biết điều này, thật ra người chị yêu đầu tiên không phải là Đan Dương đâu.”
Triệu Thủy Quang giật mình hoảng hốt, cô còn cho rằng tình cảm của Hi Diệu và Đan Dương rất tốt, không có người nào có thể chen ngang phá vỡ tình cảm của họ được.
Hi Diệu đưa tay véo mặt Triệu Thủy Quang, “Vẻ mặt gì thế hả, chị đây không có nói dối em đâu.”
Sau đó liền thu tay lại nói tiếp, “Hồi cấp hai chị có thích một anh chàng ngồi cùng bàn, suốt ba năm học chị không dám tỏ tình với anh ta.”
Triệu Thủy Quang nghe xong cằm thiếu chút nữa là rớt xuống đất, cô chưa từng nghĩ người như Hi Diệu cũng biết thầm mến người khác.
Hi Diệu hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Thủy Quang, nói, “Làm quái gì vậy hả, nghe kể tiếp nè, cuối cùng chị cũng thổ lộ với anh ta, dù lúc đó anh ta đã có bạn gái rồi… nhưng mà sau đó anh ta cũng hẹn chị ra nói rõ ràng mọi chuyện.”
Triệu Thủy Quang muốn cười nhưng thấy ánh mắt Hi Diệu lườm mình, cô ráng nhịn xuống, Hi Diệu nói tiếp, “Mà thiếu gì trai đẹp ở Bắc Kinh này chứ, còn rất nhiều cơ hội để lựa chọn mà.”
Triệu Thủy Quang tuy là cười nhưng mà trong lòng cũng có chút cảm động, Hi Diệu dũng cảm ở trước mặt cô thành thật kể lại quá khứ, chỉ vì muốn giúp cô cởi bỏ khúc mắc trong lòng mà thôi, trước đây Triệu Thủy Quang cô cũng đã từng như Hi Diệu khuyên răn người khác, trên thực tế, nói thì luôn dễ hơn làm, nỗi đau trong lòng sâu đến cỡ nào chỉ có tự mình biết.
Triệu Thủy Quang ngậm ngùi nói với Hi Diệu, “Em biết rõ, chỉ là không nghĩ nó đến nhanh như vậy, em không sao đâu, thật ra em nghĩ Hi Vọng quen với người đó cũng là chuyện tốt, em cũng mong hai người họ sẽ hạnh phúc.”
Cô hiểu việc Hi Vọng quen bạn gái mới là chuyện thường tình, và anh cũng chưa từng gạt cô điều gì, khoảng thời gian hai người quen nhau luôn tràn ngập tiếng cười, và cũng là kỷ niệm đẹp trong cuộc đời cô.
Cho nên, đây là những lời chúc phúc thật lòng của cô…
Cám ơn anh đã cho em cơ hội yêu anh, cám ơn anh cùng em trải qua bao niềm vui nỗi buồn của tuổi trẻ, bởi vì là anh, em mới có thể thành tâm chúc phúc, bởi vì là anh, em mới tin vào tình yêu, học được cách thật lòng yêu người khác, làm sao quý trọng một người, chính bởi vì là anh, mới có em của hôm nay. So với nỗi đau khi chia ly, lòng biết ơn càng lớn lao hơn.
Hai người thoáng chốc im lặng, một lúc sau, Hi Diệu nói tiếp, “Tiểu Quang, chị thấy thầy của em rất tốt với em đó.”
Triệu Thủy Quang ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Hi Diệu, y như nhìn một người bệnh tâm thần vậy.
Cô quay đầu nhìn về một góc trong quán, đó là nơi mùa đông năm đó Đàm Thư Mặc đã ngồi, nhưng mọi thứ giờ đã xa rồi.
Hi Diệu nỗ lực khuyên bảo, “Triệu Thủy Quang, trên thế giới này, có rất nhiều người ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã tìm được một nửa của mình, một số thì không, một ngày nào đó cũng sẽ xuất hiện một người dành cho em, một người có thể thay thế được Hi Vọng và làm em vui vẻ hạnh phúc hơn, lúc đó em sẽ cảm thấy