Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Là Học Trò Của Anh Thì Sao?

Em Là Học Trò Của Anh Thì Sao?

Tác giả: Điền Phản

Ngày cập nhật: 04:36 22/12/2015

Lượt xem: 1341081

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1081 lượt.

nhớ những khi hoàng hôn buông xuống sánh vai nhau cùng đi.
Triệu Thủy Quang miên man chìm đắm trong hồi tưởng, mãi cho đến khi buổi lễ kết thúc, mãi cho đến khi cả biển người như thủy triều tuôn ra, cô trông thấy Đàm Thư Mặc đứng ở cửa ra vào trong hội trường, dù rằng anh đứng cùng những giáo viên khác, nhưng chỉ liếc sơ qua thì đã bắt gặp dáng người cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi của anh, toàn thân tràn ngập nắng vàng nóng cả mắt.
Học trò đều chạy đến bên giáo viên của mình hàn huyên vài câu, xung quanh Đàm Thư Mặc cũng đầy học trò, người này cũng thật kỳ lạ, không thể nói anh là giáo viên có trách nhiệm, cũng không thể nói anh quan tâm học trò, cái gì nên làm thì lại không làm, trừ khi điều đó thật sự cần thiết và quan trọng, thế mà ai nấy đều bị anh hớp hồn.
Triệu Thủy Quang cùng Cao Tầm, Mễ Ny tán gẫu với nhau, liếc thấy học trò chung quanh Đàm Thư Mặc đã đi bớt, Triệu Thủy Quang nói, “Chúng ta có qua chào thầy Đàm không?”
Cao Tầm tất nhiên là mong còn không được, tức thì kéo tay hai cô chạy đến chỗ Đàm Thư Mặc, lớn tiếng hô, “Thầy Đàm!”
Triệu Thủy Quang bỗng bật cười, nhớ tới lần đầu tiên Đàm Thư Mặc lên lớp, cũng Cao Tầm hào khí bừng bừng hô to “Anh chàng đẹp trai”.
Đàm Thư Mặc quay lại, nở nụ cười, khuôn mặt đẹp trai càng thêm quyến rũ, “Chúc mừng các em tốt nghiệp.”
Mễ Ny nói, “Cám ơn thầy Đàm.” Cao Tầm háo sắc đến nỗi cứ nhìn Đàm Thư Mặc không chớp mắt, trong đầu cô chỉ cảm thấy nụ cười của người đàn ông này làm cuộc sống thêm tươi đẹp và nhiệm mầu.
Đàm Thư Mặc vươn tay, Cao Tầm lập tức nắm lấy, rồi lại mắc cỡ buông tay ra, Mễ Ny cũng đỏ mặt bắt tay Đàm Thư Mặc.
Có thể bắt tay với người như Đàm Thư Mặc thì ai mà không muốn chứ, được một người đàn ông hoàn mĩ đề nghị bắt tay thì còn gì bằng.
Đàm Thư Mặc bắt tay mọi người xong, nghiêng người, duỗi bàn tay thon dài đến trước mặt Triệu Thủy Quang, nở nụ cười mê hồn, nói, “Giờ tới lượt em.” Giọng nói anh gợi cảm rất cuốn hút.
Triệu Thủy Quang thừ người nhìn anh, một người đàn ông cuồng ngạo như vậy lại vì cô mà bằng lòng bắt tay với học trò, Triệu Thủy Quang cô đúng là may mắn biết bao.
Cô vươn tay ra, cầm chặt bàn tay anh, ngón tay ôn nhuận, không nhám không bẩn, không hề có mồ hôi, cứng cáp vững chắc như tự tin của anh vậy.
Triệu Thủy Quang biết rõ, cái nắm tay này chính là lời tạm biệt, anh Đàm Thư Mặc đã dạy cho cô Triệu Thủy Quang rất nhiều điều quý giá, nói chính xác hơn là đã cứu cô không bị chìm xuống đại dương mênh mông bao la.
Hội trường huyên náo dường như đã lắng đọng chỉ còn lại hai người bọn họ, thắm thiết nhìn nhau.
Đàm Thư Mặc buông tay ra, người khác không biết cứ tưởng cái nắm tay ấy rất ngắn ngủi, nhưng ai mà biết được hai người như du hành qua mấy thế kỷ, tim nghe nao nao trong lòng.
Đàm Thư Mặc thấp giọng nói, “Triệu Thủy Quang, chúc mừng em tốt nghiệp.” Ánh mắt ôn nhu trìu mến hòa tan nét mặt lạnh lùng thường ngày.
Triệu Thủy Quang chuyển ánh nhìn si mê lưu luyến, nghiêm túc nói, “Thầy Đàm, em muốn học đại học, muốn khám phá thế giới này, muốn có một tình yêu khắc cốt ghi tâm.”
Đây chính là những điều anh đã dạy cô, cả đời này vĩnh viễn cô không bao giờ quên, Triệu Thủy Quang nghĩ rằng ân tình của Đàm Thư Mặc cô không cách nào báo đáp được, chỉ là không phụ lòng chờ mong của anh, sẽ vững vàng hiên ngang bước vào đời, có lẽ cái này chính là điều anh chờ đợi ở cô.
Đàm Thư Mặc nghiêng đầu nhìn cô gái trước mặt mình, một năm rồi, tóc của cô cũng không dài ra lắm, nhưng nét mặt đã kiên định hơn, lúc mới gặp, chi cảm thấy cô là một đứa học trò không hiểu chuyện, nhưng tiếp xúc lâu dần thì mới phát hiện cô không hề như thế, Đàm Thư Mặc tự hỏi trong lòng từ lúc nào mà cô học trò giỏi ngụy trang đã trở nên cứng rắn hơn, dám nghĩ dám làm, từ lúc nào mà chồi non chớm nở kia đã thành một đóa hoa thanh lệ, đối mặt với cô, anh không biết phải nói gì nữa, chỉ muốn lặng yên thưởng thức hương hoa ngào ngạt.
Đàm Thư Mặc bỏ tay vào túi quần, xoay người đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại vẫy chào, bóng người khoan thai dần biến mất trong ánh chiều tà.
Mỗi khi gặp cô, con người anh tràn đầy mâu thuẫn, liệu giờ đây anh có đủ sức giữ chặt cô gái trẻ ấp ủ rất nhiều dự định và hoài bão kia không, cuộc sống của cô không phải vừa mới bắt đầu sao?
Vì thế không cần nói tạm biệt làm chi, tôi không đủ can đảm để gặp lại em, nếu như cuộc sống của em đã không có tôi, thì tốt nhất không nên gặp lại nhau.
Đàm Thư Mặc chợt nhận ra khi thật lòng yêu ai đó, cho dù vì cô ấy làm bao nhiêu chuyện vẫn cảm thấy không đủ, thậm chí còn muốn dùng cả đời này săn sóc cô ấy. Anh cứ như vậy ngồi ở trong xe, trượt kiếng xe xuống, đưa tay che khuất bầu trời xanh thẳm, tự cười bản thân mình, “Này Đàm Thư Mặc, mày đúng là đồ điên, thì ra mày cũng biết vì người quên mình đấy chứ!”, sau đó anh nổ máy xe, dứt khoát rời đi.
Triệu Thủy Quang đứng trong hội trường, nhìn bàn tay vừa nãy nắm lấy tay anh, nắm rồi lại buông, buông rồi lại nắm , nghĩ đến cô đã từng nói, “Gặp được Đàm Thư Mặc chính là phúc lớn nhất của cô Triệu Th


XtGem Forum catalog