Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Ở Bên Ai Cũng Đều Là Khoảng Trống Trong Anh

Em Ở Bên Ai Cũng Đều Là Khoảng Trống Trong Anh

Tác giả: Trần Ai

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 134763

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/763 lượt.

cta chỉ chậm hơn giờ Bắc Kinh có một tiếng.
Ngày hai mươi tháng Tám, Giang Nguyệt ngồi dựa lưng vào ghế, mắt mở to nhìn ánh hoàng hôn ở bên ngoài. Trong máy hát, một bài hát đã kết thúc. Cô đành đứng dậy đi vào trong bếp, nấu sủi cảo tìm thấy ở trong tủ lạnh để lấp đầy cái bụng rỗng. Ăn qua loa cho xong rồi ngồi ôm cái ti vi, chỉ có điều điện thoại mãi không thấy đổ chuông.
Giang Nguyệt đứng ngồi không yên, cô nhất định phải tìm việc gì đó để làm. Giang Nguyệt đi vào thư phòng, ngồi trước bàn đọc, trải giấy trắng ra, mài mực, tập viết thư pháp. Cả ngày nay cô cứ nhớ đến anh, ngay cả bài thơ cổ cũng đang nhắc nhở cô nhớ đến anh. Cô lại nhớ đến tối hôm qua, dưới bầu trời sao, nụ hôn và vòng tay của anh.
Mười một giờ, tiếng điện thoại cuối cùng cũng chịu vang lên.
Giang Nguyệt bỗng thấy chần chừ và rụt rè, Tuy nhiên cuối cùng cô vẫn nhấc điện thoại lên, trong điện thoại vang lên giọng nói trầm đục của anh. Lúc này cô chợt cảm thấy suốt cả ngày chờ đợi và sốt ruột của mình là xứng đáng.
Giang Quân nói qua cho Giang Nguyệt nghe về tình hình và tiến độ giải quyết sự việc. Hàng hóa coi như hỏng hết, chỉ có điều những thuyền viên mất tích đã tìm thấy, được đưa vào bệnh viện, may là họ vẫn còn sống, không nguy hiểm đến tính mạng. Cô ôm điện thoại an ủi anh: “Đừng lo lắng, kết quả như thế là tốt lắm rồi.” Anh bảo đúng thế, những chuyện sau đó mặc dù phức tạp nhưng làm theo trình tự là ổn. Anh thở dài, nghe có vẻ rất mệt mỏi.
Trái tim cô thắt lại bởi tiếng thở dài của anh, những việc cần xảy ra trước sau gì cũng xảy ra.
Quả nhiên, anh nói: “Nguyệt Nguyệt, chuyện tối qua là chú hơi quá, chú xin lỗi!”
Giang Nguyệt vội nói: “Không, không, là cháu tình nguyện mà, chú biết đấy, là cháu chủ động…”
Anh vội cắt lời cô: “Nguyệt Nguyệt, cháu không nên làm thế…”, anh dừng lại một chút, giống như nhất thời chưa tìm được lời nào thích hợp, giây lát sau mới nói: “Cháu không nên thử chú!”
Giang Nguyệt nghẹn lời. Tại sao anh không chất vấn cô mà lại dùng giọng điệu này để nói với cô, cứ như thể cô đã khiến cho anh đau đớn tột cùng, thất vọng cùng cực.
Anh không khỏi cảm than: “Lúc ấy cháu mới bẩy tuổi, chúng ta chung sống với nhau, hết năm này qua năm khác, cháu lớn lên, chú già đi, nhưng chúng ta vẫn sống rất tốt, chú cũng không ngờ mọi chuyện lại tốt đẹp như vậy! Tại sao bây giờ cháu lại muốn hủy hoại nó?”
“Không, sao chú có thể trách móc cháu như thế? Trên đời này nếu có thứ gì đó khiến cháu thực sự trân trọng thì chính là mối quan hệ với chú!” Cô gào lên, nước mắt chỉ chực trào ra.
“Cháu đã làm gì sai chứ?” Cô lí nhí. “Cháu chỉ là… Cháu chỉ muốn yêu chú mà thôi. Cháu chẳng có gì có thể cho chú, chỉ có bản thân cháu… cháu chỉ muốn tặng cháu cho chú thôi!”
Đầu dây bên kia trầm ngâm hồi lâu, sau đó vang lên tiếng thở dài của anh: “Nguyệt Nguyệt, cháu mới mười tám tuổi, cuộc đời của cháu chỉ mới bắt đầu, có rất nhiều khả năng đặt ra trước mặt cháu, có quá nhiều, quá nhiều lựa chọn. Một ngày nào đó sau này, cháu sẽ hối hận với quyết định ngày hôm nay của mình!”
“Cháu sẽ không hối hận đâu!”
Giang Quân cười: “Mỗi người lúc còn trẻ đều nói như vậy. Nhưng hiện thực sẽ khiến cháu thay đổi, âm thầm làm thay đổi tưởng tượng, thậm chí là kế hoạch và nhiệt huyết của cháu. Đợi đến khi cháu phát hiện ra, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn. Tin chú đi Nguyệt Nguyệt. Thật sự là như vậy đấy!”
“Được rồi, cứ cho là vậy đi!” Giang Nguyệt cố chấp nói: “Nhưng mà cháu yêu chú!”
Anh bắt đầu tỏ vẻ bực bội: “Chú phải nói thế nào với cháu hả Nguyệt Nguyệt? Cháu còn nhỏ như vậy, nhưung cháu phải biết rằng trên đời này không có cái gì gọi là tình yêu. Cái gì mà tình yêu vĩnh cửu, hoàn toàn không có thứ đó. Tất cả chẳng qua chỉ là hư cấu, là lời nói dối để lừa gạt người khác, mê hoặc quan điểm của con người thôi!”
Anh dừng lại một chút rồi tiếp tục nói bằng giọng mỉa mai: “Thôi được rồi, chú thừa nhận có cái gì gọi là tình cảm nồng nàn nhưng mà rất là ngắn ngủi, không đáng tin cậy, giống như một ngọn đuốc cháy bùng trong dăm ba tháng rồi tắt ngúm. Nếu như có thể cháy được một hai năm mà chưa tắt thì đó đã là kì tích rồi. Cháu phải nghe những lời nói thật. Những điều chú nói chính là sự thật!”
“Nhưng mà cháu yêu chú, cháu biết cháu luôn yêu chú, cháu sẽ mãi mãi yêu chú! Đấy là sự thật, tại sao chú không tin cháu?”
Giang Quân chỉ đáp lại bằng giọng lạnh nhạt: “Cháu xem, cách lý giải về tình yêu của chúng ta hoàn toàn khác nhau.”
Bao nhiêu năm nay, không phải anh không hề tin tưởng vào tình yêu, nhưng anh trải qua quá nhiều chuyện khiến trái tim anh trở nên cứng rắn, tình cảm đã nguội lạnh. Lăn lộn trên thương trường mười mấy năm trời, nhiều lần toàn vẹn thoát khỏi nguy hiểm là nhờ vào cái gì, chẳng phải chính nhờ sự lạnh lùng và biết nhìn xa trông rộng ư?
Những suy nghĩ này của anh, Giang Nguyệt không thể nào hiểu được.
Vì vậy lúc này, cô vô cùng tức giận, tức đến mức gần như tuyệt vọng: “Chú vẫn coi cháu là trẻ con ư? Cháu không phải trẻ con nữa!”
“Chú biết, cho dù lúc còn bé cháu cũng vẫn là