
Tác giả: Trần Ai
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 134757
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/757 lượt.
h. Cô run rẩy hôn anh, giống như, giống như đang dò dẫm, như đang khao khát.
Giang Quân sững người kinh ngạc, toàn thân cứng đờ, để mặc cho cô hôn lên môi, lên khóe miệng, trượt xuống dưới cằm, rồi lại dừng trên môi, cho đến khi cô chuẩn bị rời ra, anh mới giữu cô lại theo phản xạ.
Anh dè dặt hôn cô, đôi môi cô tựa như cánh hoa tường vi mỏng manh. Cô đã tặng cho anh một nụ hôn ngọt ngào nhưng không kém phần tinh khiết của một thiếu nữ.
Trái tim anh không biết là vì cảm động hay là kích động, chỉ cảm thấy căng phồng, đến mức đau nhức, cảm giác đặc biệt và vô cùng mãnh liệt. Anh không kiềm chế được mình ôm chặt lấy cô, quấn chặt lấy đôi môi cô, hôn cô nồng nàn tựa như chưa bao giờ hôn.
Có thể bị ảnh hưởng bởi cuốn tiểu thuyết Thời đại hoàng kim đọc lúc ban sáng, Giang Nguyệt cũng bắt đầu đáp trả anh, dò dẫm đưa lưỡi vào miệng anh, kết qủa là bị lưỡi anh cuốn chặt lấy, cho anh một chút, anh lại đòi nhiều hơn.
Toàn bộ trọng lượng cơ thể cô đều dồn cả lên người anh, lồng ngực căng đầy áp chặt lên lồng ngực anh, đôi chân gác lên chân anh. Khoảnh khắc ấy, Giang Quân không kiềm chế được khao khát của mình, cả lý trí và lo ngại đều bị gạt sang một bên. Anh đưa tay vào trong áo cô, vuốt ve bầu ngực cô, rồi lại cảm thấy chưa thỏa mãn, tay anh lại vòng ra sau lưng tháo khóa áo lót của cô. Đúng thế, anh đã bị nó kích thích suốt cả ngày hôm nay, giờ thì cuối cùng cũng có thể chạm đến nó. Các cảm nhận trên cơ thể hoàn toàn tách biệt với ý chí, anh vùi mặt vào lồng ngực cô, hít hà, anh vuốt ve đùi non của cô, làn da mượt mà như lụa, luồn tay vào trong váy của cô, chậm rãi, chậm rãi tiếp cận… Anh kiên nhẫn và khéo léo khám phá mảnh đất màu mỡ mà mình chưa từng ghé đến.
Trái tim Giang Nguyệt như đập loạn nhịp, cô đã xem rất nhiều bộ phim nghệ thuật của châu Âu, những cảnh tượng ấy chính là bài học vỡ lòng của cô về giới tính, nhưng khi những cảnh tượng ấy xảy ra thật, xảy ra ngay trên cơ thể mình, xảy ra giữa mình và người mà mình vô cùng khao khát, cô lại bị sốc đến chóng mặt. Trong cơn quay cuồng, tất cả cảm nhận đều trở nên rõ nét và mới mẻ.
Cả trái tim và cơ thể của cô đang run rẩy trong vòng tay anh, giống như một phiến lá đang bị cơn gió mạnh đùa bỡn.
Có thể vở kịch cuộc đời đều được định sẵn, chỉ có điều bản thân người ấy là không biết. Nếu không sao con người lại nói đến cái duyên, lại nói đến tiền định?
Vì thế chuyện xảy ra ngày hôm ấy cũng là vận mệnh.
Khi anh đang đắm mình trong cao trào của dục vọng, dùng cách thức xa lạ nhất để tiếp cận sự thân thuộc nhất, cái khao khát nguyên thủy, bức thiết ấy đột nhiên bị một tiếng động mạnh làm gián đoạn.
Giang Nguyệt rất hay giật mình, lần này cũng không phải là ngoại lệ. Cùng với tiếng nổ lớn phát ra là sự kinh hoàng của cô, cô vùi đầu vào lồng ngực Giang Quân, sợ hãi muốn lẩn tránh sự đáng sợ của thế giới bên ngoài. Đối với cô mà nói, đó chính là nơi an toàn nhất thế gian.
Giang Quân cũng giật nảy mình và hoàn toàn bừng tỉnh. Cảnh tượng này là thế nào? Anh không giám tin vào mắt mình nữa. Cô đang ngồi trước mặt anh, mái tóc rối bời, khuy áo bị cởi tung, để lộ đôi gò bồng đảo tuyệt đẹp, đầu nhũ hoa vẫn còn nhô cao. Còn anh thì sao, chỗ đó đã cương cứng và chọc vào chân cô.
Anh gần như muốn tát cho mình một cái. Đây chẳng phải là giấc mơ ngắn ngủi và hoang đường lúc ban sáng, tất cả đều đang thực sự xảy ra. Cô hoàn toàn không biết rằng bản thân mình lại đẹp đến thế. Anh thực sự muốn giữ cô làm của riêng mình ư?
Giang Quân đưa tay lên, ngượng ngạo xoa mặt, ngọn lửa bừng bừng lúc trước đã nguội đi rất nhiều. Anh nhìn xuống đất, khẽ nói: “Cháu mặc quần áo vào, chú đợi cháu ở bên ngoài!”
Giang Nguyệt luống cuống chân tay trước những thứ xảy ra quá đột ngột. Quá đột ngột, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.
Vẻ mặt u uất khó nắm bắt của anh khiến cô vô cùng hoang mang. Hai người đã đến nước này rồi, sau này sẽ thế nào? Anh sẽ làm thế nào, muốn làm thế nào? Cô phải làm sao, cô có thể làm thế nào? Trong lòng cô vô cùng phấp phỏng, suy cho cùng thì chính cô không đứng đắn, chính cô đã dụ dỗ anh.
Giang Nguyệt thẫn thờ chỉnh lại quần áo rồi bước ra khỏi lều.
Ở bên ngoài, Giang Quân đứng thẳng lưng đang nhìn ra biển, trong màn đêm, cái bóng của anh vô cùng cô độc.
Tiếng nổ văng vẳng vọng đến, cứ như chưa lật tung gầm trời này lên thì chưa chịu thôi. Hóa ra các sinh viên sau khi kết thúc buổi diễn đã bắn pháo hoa. Một chùm lửa bắn lên bầu trời, nó xòe ra thành những bông hoa rồi nhanh chóng rụng xuống, ánh sáng đẹp và chói lòa nhanh chóng tắt lịm.
Nhứng thứ quá mãnh liệt thường không được lâu dài.
Màn hoan lạc về thể xác giữa hai người đã kết thúc trong tiếng động long trời của pháo hoa.
Anh đang nghĩ cái gì? Trong đầu cô vô cùng hỗn loạn. Đối với những gì đã và sắp xay ra, cô thực sự không thể tưởng tượng. Trên đường đi bộ về, cả hai đều trầm ngâm không nói.
“Nghỉ ngơi trước đã, ngày mai chúng ta sẽ nói sau!” Anh đưa cô về phòng, chỉ nói một câu đó thôi.
Cánh cửa đóng lại.
Anh đã bỏ đi như vậy, chẳng ở lại dù chỉ mộ