XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn

Ngày cập nhật: 04:43 22/12/2015

Lượt xem: 1342569

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2569 lượt.

i tựa như lụa trắng gấm trong, không thể chịu được dù chỉ một chấm bẩn bắn lên. Một khi đã bị dính trúng sẽ tạo thành vết nhơ mà cả bột giặt Điêu Bài cũng không tẩy sạch.
Mà rốt cuộc Chương Minh Viễn làm thế nào ngấm ngầm nhắc đến cô với người khác? Tại sao người trong công ty đều lén nói cô cặp kè với anh ta? Tuy cô không am hiểu sự tình, nhưng có thể khẳng định một điều, chắc chắn anh ta đã sử dụng thủ đoạn không quang minh chính đại gì cho cam. Mà những chuyện này lại truyền đến tai mẹ Dương Quang, càng tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, nhất định không khỏi liên can đến anh ta. Điều này khiến cô không thể không nóng nảy, giận dữ lẫn căm hận.
Quả thật, năm ấy ở khách sạn Hilton cô chủ động “bàn chuyện làm ăn” với Chương Minh Viễn, đã nhận một vạn tệ nhưng lại không thể thực hiện “giao dịch” mà bỏ trốn mất. Là cô đã lừa anh ta, là lỗi của cô, nhưng cô cũng chỉ vì bất đắc dĩ. Trong cơn gió táp mưa sa của số phận, cô chỉ là một con chim yến non nớt bị mất tổ, vì muốn giữ nguyên tư thế bay lượn không ngơi nên không thể không từ bỏ một số thứ vốn dĩ luôn cẩn thận gìn giữ bấy lâu. Bán đi chính mình thực sự là hạ sách đường cùng, nếu có tóc thì ai chịu làm kẻ trọc đầu đâu chứ?
Còn Chương Minh Viễn, một Chương Minh Viễn sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, tại sao lại muốn gây khó dễ cho cô, một đứa con gái mồ côi không nơi nương tựa như vậy? Dù rằng mỗi cá nhân đều phải chịu trách nhiệm với việc mình làm, cô cũng không thể phủ định sạch sẽ đoạn quá khứ khó chịu kia, nhưng cô vẫn vô cùng hy vọng anh ta có thể quân tử mà kín mồm kín miệng, làm một kẻ độ lượng, sẽ không cố ý đâm vào vết sẹo cũ của người khác, sẽ không phá hoại cuộc sống bình lặng hiện giờ của cô. Nhưng sự thật lại khiến cô thất vọng tột bậc – cô không thể không hận, sau khi nỗi hận trong lòng bị một ly rượu mạnh thôi thúc, liền biến thành một bạt tai hung hãn ném vào mặt Chương Minh Viễn.
Một cái tát kia khiến Chương Minh Viễn hoàn toàn nổi giận, cũng làm cô tỉnh táo triệt để. Cô nhất định sẽ nhanh chóng bỏ việc ở Thiên Đô Quốc Tế, không thể làm tiếp nữa. Phải mau mau rời khỏi Thiên Đô Quốc Tế, từ này về sau không còn bất kỳ liên hệ gì với Chương Minh Viễn.
Tối hôm qua sau khi rời khỏi công ty, ôm theo một nỗi căm hận chất chứa, Bạch Lộ đi tìm Thiệu Dung, trực tiếp đi thẳng đến quán bar Kỷ Hồi Túy của chị ấy.
Hai năm trước Thiệu Dung bỏ câu lạc bộ đêm làm bồ nhí một năm cho một gã người Hồng Kông, kiếm tiền tự mở một quá bar nhỏ. Quán bar của chị đêm đêm ca hát không ngừng, gái đẹp cũng không xuể, là đế quốc son phấn dưới trướng chị. Nhưng chị không bao giờ cho phép Bạch Lộ đến quán bar tìm mình, sợ ảnh hưởng không tốt đến cô.
Nhưng giờ phút này Bạch Lộ không hơi đâu để tâm những chuyện đó. Cô định tìm Thiệu Dung mượn hai vạn tệ tiền mặt, nhưng không đi mua nhẫn trả lại mà gộp luôn với một vạn tệ của mình để trả hết một lượt cho Chương Minh Viễn. Đem tiền trả lại tất thảy, cô sẽ không còn nợ nần gì với anh ta nữa.
Thiệu Dung không nói hai lời liền cho cô mượn tiền: “Nếu sự việc đã không thể che giấu được nữa, vậy thì đem tiền trả lại anh ta cũng tốt, từ nay về sau chấm dứt nợ nần. Trả tiền xong thì mau chóng tìm Dương Quang kể rõ mọi việc. Chuyện năm năm trước em cũng chỉ là bất đắc dĩ, chị nghĩ chắc cậu ấy có thể hiểu và chấp nhận được. Dù sao trước nay cậu ấy vẫn rất yêu em mà.”
Bạch Lộ cũng nghĩ như thế, buổi sáng lúc ở nhà Dương Quang, cô vốn dĩ đã muốn đem toàn bộ sự tình giải thích rõ ràng dứt khoát với anh. Nhưng anh vì kinh ngạc nên nổi giận đùng đùng không chịu nghe gì hết, cứ thế rời khỏi nhà trong giận dỗi. Cô định bụng sau khi trả tiền cho Chương Minh Viễn xong sẽ liên lạc với Dương Quang, tranh thủ nói chuyện rõ ràng với anh.
Đứng lên đi rửa mặt một lượt, mang theo túi xách tay đựng ba vạn tệ tiền mặt, Bạch Lộ đi thẳng đến công ty. Hoắc Mân vừa thấy cô liền hỏi: “Sao hôm nay em đến muộn vậy? Chị đang định gọi vào di động tìm em. À phải rồi, tổng giám đốc Vương nói cuối tuần này sẽ tổ chức cho cán bộ bậc trung trở lên của công ty đi Thượng Hải xem triển lãm quốc tế Expo, em có kế hoạch gì chưa, nếu chưa thì cùng đi luôn nhé.”
Do đã suy nghĩ rất kỹ càng, Bạch Lộ không chần chờ liền nói thẳng vào vấn đề: “Xin lỗi chị Hoắc, em không đi đâu. Hôm nay em đến để xin nghỉ việc ạ.”
“Hả…” Hoắc Mân sửng sốt: “Tại sao? Đang làm tốt lắm tại sao đột nhiên muốn nghỉ việc?”
Nếu làm tốt thì tất nhiên Bạch Lộ sẽ không muốn bỏ việc, nhưng hiện tại cô không có cách nào tiếp tục làm việc ở công ty này. Cô không thể đối mặt với cái người Chương Minh Viễn kia nữa, chứ đừng nói tới làm trợ lý đi theo anh ta tăng ca. Chỉ có thể trốn xa được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Vì thế, mặc cho Hoắc Mân níu kéo thế nào chăng nữa, Bạch Lộ nhất quyết không thay đổi ý định, khăng khăng đòi nghỉ việc. Hơn nữa còn muốn bỏ đi ngay lập tức, tiền lương thưởng tháng này cũng không cần nốt.
Hoắc Mân không còn cách nào khác: “Bạch Lộ, chị cảm thấy hôm nay em đặc biệt kích động, không thích hợp để đưa ra bất kỳ quyết định nào. Thế này đi, tạm thời