Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn

Ngày cập nhật: 04:43 22/12/2015

Lượt xem: 1342571

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2571 lượt.

cô cực kỳ áy náy. Nhưng Thiệu Dung nói với loại đàn ông dùng tiền chơi gái như vậy, không có gì phải áy náy hết, lừa được cũng là chuyện thường.
Sau này dần dà Bạch Lộ cũng không nghĩ tới nữa, thời gian càng lâu, những ký ức liên quan chìm dần trong dòng chảy năm tháng, cô những tưởng sẽ không có ngày bị khơi lại.
Ấy thế mà – cuối cùng vẫn có một ngày như vậy.
Thời gian năm năm trôi qua mau, như cánh bướm nhỏ trong mơ thoáng chốc đã bay qua hơn một ngàn tám trăm ngày đêm. Bạch Lộ đã thay đổi rất nhiều, không còn để kiểu đầu búp bê tròn tròn của bé gái, không còn là cô thiếu nữ mười tám xuân xanh mặc bộ váy trắng thuần khiết. Mà đã trở thành một cô thư ký mặc bộ váy công sở màu xanh dương thẫm làm việc trong văn phòng tổng giám đốc Thiên Đô Quốc Tế, tóc dài búi gọn đoan trang. Khi cung kính tiếp đãi vị cố vấn mới nhậm chức của công ty là Chương Minh Viễn, cô hoàn toàn không nhận thấy nguy hiểm đang lẳng lặng đến gần. Suy cho cùng ấn tượng năm năm trước cũng đã phai nhạt đi nhiều, tựa như chân trời đằng Đông buổi chiều hôm cơ hồ không dễ dàng phát giác ra bóng trăng nhợt nhạt.
Mãi đến khi anh ta nhìn cô với vẻ đăm chiêu: “Bạch Lộ, hình như trước đây tôi thấy cô ở đâu rồi thì phải?”
Cô ngớ người: “Vậy ư?”
Ánh mắt anh ta tựa như hai mũi tên sắc bén ghim chặt lấy cô, đột nhiên đôi lông mày chợt nhướng lên: “Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi. Năm năm trước, khách sạn Hilton.”
Giây phút đó, Bạch Lộ hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người. Trong lúc ngẩn ngơ, cô dường như trông thấy một dòng sông băng rộng lớn cứng rắn lạnh lẽo, gào thét cuộn chảy hướng đến cuộc sống vốn đang bình lặng trôi đi của mình…






Dưới màn đêm đen thẫm như mực, vô số ánh đèn nê-ông nhóm lên từng chùm từng chùm như khói hoa, bảy sắc lung linh.
Trong một quán bar xô bồ hỗn loạn, hương khí tửu sắc tràn ngập khắp nơi, tiếng người cười nói huyên náo ầm ĩ, vô cùng náo nhiệt. Nhưng trong một góc khuất ánh sáng lờ mờ, Dương Quang một mình nốc từng ngụm rượu tiêu sầu. Trên bàn một bình Hennessy VSOP đã vơi hết nửa, nhưng khuôn mặt anh vẫn không bị rượu nhuộm đỏ, trái lại còn tái nhợt một màu.
Trước đó ở nhà họ Dương, phản ứng đột nhiên chột dạ không nói nên lời của Bạch Lộ dưới sự vặn hỏi truy ép từng bước của Thượng Vân rõ ràng đã chứng minh cô và cái vị cố vấn Chương kia thực sự tồn tại mối quan hệ không thể nói với người khác. Điều này khiến Dương Quang vốn không hề có sự chuẩn bị tư tưởng cảm giác như đang đi xuống cầu thang bỗng dưng bị hụt chân, cả người té xuống va đập liên tục, ngã vô cùng thê thảm đau đớn. Mà với vết thương kín đáo không thấy máu này, chỉ có rượu mới là thứ thuốc tê cùng thuốc giảm đau tốt nhất.
Một cô nàng áo tím trang điểm ăn mặc cực kỳ diễm lệ chú ý đến Dương Quang đang một mình mượn rượu tiêu sầu trong góc tường, cô ta dùng điệu bộ uyển chuyển đi qua, ngồi xuống bên cạnh anh, vừa nhìn anh vừa mỉm cười hỏi: “Anh đẹp trai, một mình ngồi đây uống rượu giải sầu nha! Có vẻ tâm trạng anh đang rất tệ hả?”
Anh nào có tâm tình để ý đến cô ta: “Không phải chuyện của cô.”
Dương Quang lắc đầu nhịu giọng nói: “Không cần… tôi không lái xe… tôi chỉ lên xe… nằm… ngủ rồi mới lái.”
“Vậy để tôi giúp anh lên xe nha.”
Đôi tay kia bất chấp cự tuyệt mà đỡ Dương Quang lên xe, còn hạ thấp lưng ghế để anh nằm nghiêng xuống, nằm xuống xong, anh nhanh chóng nặng nề đi vào giấc ngủ dưới tác dụng của men say…
Vào sáng sớm, Bạch Lộ tỉnh dậy rất khổ sở.
Cô cảm giác đầu đau muốn nứt ra, đều do hậu quả của ly rượu mạnh kia. Trở mình tựa vào đầu giường ngồi ngây ngốc một hồi, cô dần nhớ lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua. Tại nhà Dương Quang; tại quán bar; ở dưới lầu công ty, cô ra sức tát Chương Minh Viễn một bạt tai. Rõ ràng là một cái tát sảng khoái, trút hết mọi uất ức cùng căm hận tích tụ trong lòng bấy lâu nay.
Lúc này đã tỉnh rượu, sau khi ý thức dần thanh tỉnh, Bạch Lộ lại cảm thấy cái tát kia của mình dường như có hơi quá đáng. Cô dựa vào đâu mà đánh Chương Minh Viễn? Chỉ vì anh ta tiết lộ với người khác chuyện trước đây của cô sao? Nhưng chuyện năm đó là lựa chọn của chính cô, chẳng ai cầm dao bức ép cô cả. Cô nên tự mình gánh lấy trách nhiệm cùng hậu quả tương ứng.
Thực ra lâu nay, bản thân Bạch Lộ cũng luôn hiểu rõ chuyện năm đó là một quả địa lôi, chôn vùi bên dưới cuộc sống bình lặng. Cô thật sự thật sự rất không hy vọng nó sẽ phát nổ.
Sau khi gặp lại Chương Minh Viễn một lần nữa, trong lòng cô vẫn mang hy vọng may rủi rằng anh ta sẽ không thực sự nhận ra mình, chỉ coi là nhận nhầm người. Còn nghĩ cho dù xui rủi anh ta nhận ra cô đi chăng nữa, cũng không có chứng cớ chứng minh cô chính là cô nàng Sương Sương đã tự bán mình còn lừa của anh ta một vạn tệ ở khách sạn năm ấy.
Nhưng cô lại quên mất rằng, có nhũng việc căn bản không cần chứng cứ, chỉ cần có người thêm mắm dặm muối mà phát tán tin đồn là đủ. Miệng lưỡi thế gian đáng sợ, Nguyễn Linh Ngọc đã chết vì ba tấc lưỡi sắc nhọn của người đời. Thanh danh trong sạch của một cô gá