
Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn
Ngày cập nhật: 04:43 22/12/2015
Lượt xem: 1342547
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2547 lượt.
anh tuyệt đối không cam tâm cứ thế bị cô gài bẫy, càng không cam tâm giúp cô cứu Dương Quang ra để rồi nhìn hai người chắp cánh tung bay bên nhau. Dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ không để cô vừa lòng đẹp ý.
Sau khi cô dọn đến ở anh hoàn toàn không chạm đến cô, ý định ban đầu của anh không phải muốn cô đến làm tình nhân sống chung, chẳng qua chỉ lấy đó để chặt đứt mọi đường lùi của cô. Anh nghĩ một khi Dương Quang biết bạn gái mình đã sống cùng người khác, chắc chắn sẽ không cần cô nữa đúng không? Dẫu cho còn một chút tâm lý áy náy hay tình cũ khó quên, nhưng chỉ cần là đàn ông sẽ rất khó vượt qua chướng ngại tâm lý này.
Khi chị Chương Minh Dao nghe nói anh mang một cô gái về cùng chung sống đã rất tức giận: “Minh Viễn, em sao lại thế này? Trước đây em đều không dẫn con gái về, giờ ngược lại còn mang một con về nhà ở chung. Em đừng quên mình đã có vợ chưa cưới, để Tình Tử biết thì không hay đâu.”
“Chị mặc em, chuyện của mình em tự biết có chừng mực.”
Anh tất nhiên không thể nói cho chị biết nguyên nhân bên trong, anh và Bạch Lộ hoàn toàn không phải loại quan hệ như chị tưởng, anh chẳng qua chỉ dùng cái mác quan hệ không có thật đó để sỉ nhục làm cô xấu hổ mà thôi.
Thế nhưng chị anh vẫn để tâm, ngày đó thừa dịp anh đi Bắc Đới Hà đã chạy tới đuổi Bạch Lộ đi. Anh về biết được việc này thì cực kỳ bực dọc, lửa giận bốc lên còn gây hấn với chị vài câu. Khiến chị tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Được, chuyện sau này chị đếch thèm quan tâm nữa.”
Anh gọi điện bắt Bạch Lộ về “quy án”, cô gào lên trong tiếng khóc: “Chương Minh Viễn anh buông tha tôi có được không? Đừng cho rằng tôi dọn đi khỏi chỗ anh liền chạy tới tìm Dương Quang tiếp tục cuộc sống hạnh phúc hai người. Anh ấy đã có bạn gái mới rồi, anh ấy sẽ không cần tôi nữa. Anh nghe được tin này có cảm thấy rất hả giận rất thoải mái không hả?”
Đây chính là kết quả anh muốn, anh quả thực cảm thấy hả giận, nhưng trong lòng hoàn toàn không quá thoải mái đến thế. Trái lại, còn có chút cảm giác không dễ chịu cho lắm, không rõ là tại sao. Mục đích đã đạt được, anh hoàn toàn có thể thả cô đi. Nhưng anh lại không muốn để cô đi nhanh như vậy, đồng ý cho cô “nghỉ phép” là đã có phần miễn cưỡng.
Anh nhận ra biến hóa vi diệu trong tâm lý chính mình, theo bản năng muốn tự mình khắc chế. Đêm đó Hoắc Mân gọi điện nói Bạch Lộ bị xỉu, anh giật mình hoảng sợ, nhưng cố sức tỏ thái độ hờ hững, chỉ bảo lái xe đi qua xem xem. Nhưng cố tình lại khéo như vậy, Đại Cường bị chặn lại nửa đường, cuối cùng anh vẫn phải tự mình đi. Căn phòng sơ sài đó ngột ngạt như lồng hấp, cô nằm trên một chiếc sô-pha cũ kỹ, bất tỉnh nhân sự, khuôn mặt yếu đuối tái nhợt đến thế. Trái tim anh, bỗng thoáng co thắt đau đớn.
Khi cô có thể ra viện, anh nhất quyết muốn cô lập tức dọn về, không cho phép phản đối. Anh không muốn lần nữa trông thấy cô té xỉu vì cảm nắng trong căn phòng kia. Anh thậm chí còn đích thân “áp tải” cô về lấy hành lý. Trong phòng khách, ông chú nhỏ của cô toàn tâm xem anh là chồng tương lai của cháu gái mà tiếp đãi, thao thao bất tuyệt đem cháu gái phó thác cho anh. Thoạt đầu anh chỉ thờ ơ nghe, về sau dần dần chuyên chú. Cảnh ngộ của cô hóa ra lại long đong đến vậy, từ khi ba mẹ đều qua đời, luân phiên đến ở nhờ nhà hai chú mà lớn lên. Sau khi thi đậu đại học các chú không có sức cũng không lòng dạ nào chu cấp cho cô ăn học nữa, thế là cô một mình lẻ loi đến Bắc Kinh, tìm mọi cách vừa học vừa làm nhằm học xong đại học.
Chú nhỏ cô nói xong câu cuối cùng còn cảm khái một tiếng: “Mấy năm nay Lộ Lộ nó thật không dễ dàng gì!”
Đem thông tìn vừa nghe được tiêu hóa xác minh một chút, anh thực dễ dàng đoán ra năm năm trước, tại sao ở khách sạn Hilton Bạch Lộ mười tám tuổi sợ hãi đến hỏi anh có cần người theo hay không, và một vạn tiền cô lấy đi kia được tiêu vào mục đích gì. Anh vẫn luôn cảm thấy cô không thể là kẻ lừa đảo, mà quả thực cô đã không làm thất vọng phỏng đoán đầy tín nhiệm của anh.
Đột nhiên, trong lòng anh bỗng băn khoăn không ít. Bản thân liệu có phải đã hơi quá trớn không? Một cô bé có hoàn cảnh đáng thương thế này đã đủ bất hạnh rồi, anh còn ỷ thế hiếp người mà bắt nạt cô. Có lẽ cô đã không mắng sai anh, anh đúng là rất đê tiện. Đường đường một thằng đàn ông lại đi bắt nặt một cô bé, bất kể là vì nguyên nhân gì đều có thể chụp lên cái mũ đê tiện phải không?
Đêm ấy sau khi đón cô về nhà, anh đối với cô thật nhã nhặn. Mặc dù cô không cảm kích, nhưng anh cũng không thấy kỳ lạ, còn gọi điện thu xếp chuyện chú cô đi kiểm tra khám bệnh ngày hôm sau. Chuyện này cô không cứng rắn từ chối, rốt cuộc vẫn nhận lấy ân tình của anh, sau khi trở về, tuy vì biết chú mình đi kể với anh về cảnh ngộ của cô mà mặt mày không vui, nhưng vẫn nói cảm ơn vì sự giúp đỡ của anh.
Từ đấy về sau, quan hệ giữa họ dần dần cải thiện. Cô không còn lạnh lùng nữa, anh cũng không còn nói mấy lời châm chích người khác. Khi anh bị ngộ độc thức ăn cô còn ở lại bệnh viên trông anh cả một đêm. Tuy biểu hiện có phần không tình nguyện, nhưng cô cuối cùng vẫn không đi, cho dù cô vẫn còn