
Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn
Ngày cập nhật: 04:43 22/12/2015
Lượt xem: 1342429
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2429 lượt.
ô chăm sóc lại càng ít, chắc là chỉ có Thiệu Dung. Thiệu Dung bị bệnh gì phải nằm viện? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Anh không tiện hỏi trực tiếp, bèn nhờ Âu Vũ Trì đi hỏi xem.
Âu Vũ Trì bấy giờ thở dài: “Tớ cứ tưởng sau chuyến du lịch xa này về cậu sẽ quên mất cô ấy, ai dè, vừa về liền hỏi đến người ta. Tới bảo liệu có phải cậu hơi quá để tâm đến cô ấy rồi không?”
Anh cũng biết mình có phần để tâm quá mức, nhưng ngoài miệng không chịu thừa nhận: “Hoàn cảnh của cô ấy rất đáng thương, lão già nhà tớ lên ti-vi phát biểu hở một tí là bảo phải quan tâm đến những người yếu thế, làm con của ổng, tớ tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của ông ấy không đúng sao.”
Anh cứ tưởng lần này sẽ công cốc, không gặp được cô. Nhưng không ngờ khoảnh khắc khi cửa thang máy sắp đóng, lại trông thấy cô vội vàng đi qua, vẫn là dung nhan tựa đóa thủy tiên như trước. Anh chỉ kịp khẽ mỉm cười với cô một cái, khuôn mặt của cô liền từ từ biến mất sau cánh cửa kim loại.
Trong một thoáng chớp mắt, anh thực sự có cảm giác kích động muốn ấn nút mở cửa lần nữa, tay cũng đã vươn ra, nhưng lại lý trí rụt về. Anh đã không còn là thằng nhóc mười tám tuổi non nớt, không nên lại có hành vi bốc đồng như thế.
Mơ hồ cảm thấy cả tinh thần và thế xác đều không tự chủ được, nhưng anh vẫn lừa mình dối người, tự nhủ cô chỉ là một người bạn đặc biệt. Mượn danh nghĩa bạn bè hẹn cô đi ăn, anh cảm thấy đó là lý do thích hợp nhất. Anh còn có một món quà nhỏ muốn tặng cô, khi anh vô tình phát hiện bộ sản phẩm hoa nhài mà cô thích ở nước Anh, bèn không hề nghĩ ngợi mà mua ngay một bộ định bụng về nước tặng cô.
Sau đó, cô lại khéo léo từ chối anh, cơm không chịu đi ăn, quà cũng không chịu nhận. Đây không phải lần đầu tiên anh bị coi nhẹ trước mặt cô, trước đây còn gặp thất bại lớn hơn, nhưng không lần nào khiến anh chán nản đến vậy.
Bởi vì trước đây họ là hai kẻ đối địch nhau, nhưng hiện tại, anh cứ ngỡ anh và cô chí ít cũng đã làm bạn bè. Nhưng sự từ chối của cô rõ ràng là muốn vạch rõ giới hạn với anh, xem ra cô hoàn toàn không muốn cùng anh làm bạn. Thoạt đầu anh nghĩ cô vẫn còn hận mình, thế nhưng cô lại phủ nhận. Anh nghĩ mãi chỉ đoán ra một nguyên nhân, vì anh đã từng phá hoại tình yêu của cô. Về mặt lý trí có lẽ cô đã tha thứ cho anh, nhưng về mặt tình cảm cô không muốn gặp lại anh. Nhất là, anh biết cô vẫn còn yêu Dương Quang, đêm đó cô vì cậu ta mà uống say mèm rồi khóc không ngừng. Anh chỉ có thể khoanh tay nhìn cô khóc đến đứt ruột đứt gan, trong lòng đau đớn như thể bị con thú nào đó cắn xé.
Con thú này, phải chăng có tên là ghen? Anh không muốn cũng không dám đi chứng thực.
Cúp điện thoại trong thất vọng tràn trề, anh đem quà gửi chuyến phát nhanh đến cho cô. Không kiên trì đòi cô ra ngoài gặp mặt nữa, nhưng vẫn không kìm lòng được mà muốn gửi cả bộ quà tặng đến cho cô.
Bạch Lộ… cái tên này dường như đã khắc vào trái tim anh, đã không muốn nhớ mà vẫn khó quên[14'>. Để rồi, cô trong lòng anh, tựa như vị cô nương chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể đến gần trong “Kinh Thi”.
Kiêm gia thương thương
Bạch Lộ vi sương
Sở vị y nhân,
Tại thủy nhất phương!
Tố hồi tòng chi,
Đạo trở thả trường.
Tố du tòng chi,
Uyển tại thủy trung ương.[15'>
Anh cố sức không liên lạc với cô nữa, cũng cố sức không nhớ về cô. Anh đang đấu tranh với chính mình, kiên trì tất sẽ thắng lợi. Ngày qua ngày đều kiên trì, anh những tưởng đã khôi phục được lực tự chủ mạnh mẽ. Hôm đó đến công ty tìm Âu Vũ Trì, vốn dĩ chỉ cần đứng dưới lầu gọi điện một tiếng kêu cậu ta xuống là xong. Thế nhưng anh muốn thử nghiệm lực tự chủ của mình một chút, cố ý lên lầu một chuyến. Kết quả, từ bên ngoài văn phòng bắt gặp dáng vẻ ôm khung thêu thêu hoa của cô, như thể bị bỏ bùa, bước chân không tự chủ được mà bước tới.
Cô hoàn toàn không cảm giác được anh đi đến, chỉ cúi đầu toàn tâm toàn ý thêu thùa. Gương mặt trắng như tuyết tỏa sáng óng ánh như ngọc dưới nắng chiều, trong không khí phảng phất mùi thơm hoa nhài như có như không tỏa ra từ mái tóc đẹp của cô. Anh như con ong ngửi thấy mùi hương quyến rũ, không thể ngăn được tâm thần dao động. Kìm lòng không đặng mà bước đến ngày một gần hơn, thẳng đến khi tới trước mặt cô.
Cô vẻ như đã nhận ra, bất chợt ngẩng đầu, anh cũng đột nhiên hoàn hồn, vội vàng vũ trang bản thân, tận sức làm cho giọng nói ra vẻ thuận miệng cùng thờ ơ: “Thêu khá lắm.” Giống như anh chỉ tiện đường tạt qua xem xem, hơn nữa còn lập tức xoay người rời đi, không hề nấn ná.
Lần thử nghiệm này, anh không thể không thừa nhận sự thất bại của bản thân. Mà hôm sau, anh lại càng thất bại triệt để. Sau khi mở tiệc chiêu đãi cậu bạn cũ về nước thăm người thân, vì nhớ đến chuyện cũ trước kia mà cảm khái muôn phần, càng vì anh đã uống khá nhiều, lực tự chủ của anh đành chào thua trước sức mạnh của rượu, không thể tự kiềm chế, cũng không muốn tự kiềm chế mà chạy đến công ty.
Thực ra anh không hề dám chắc có thể gặp được cô ở công ty, có khả năng cô đã ra về từ lâu. Nhưng anh vẫn muốn thử vận may, liệu cô có ở đây không? Đó là câu đố an