Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn

Ngày cập nhật: 04:43 22/12/2015

Lượt xem: 1342430

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2430 lượt.

h tự đặt ra cho chính mình. Bước ra khỏi thang máy, vì câu đố sắp có lời giải nên trái tim anh đập liên hồi.
Đưa mắt nhìn qua, đèn văn phòng nơi cô làm việc đang mở, ánh đèn sáng rực nhất thời khiến anh an lòng đi rất nhiều. Mà khoảnh khắc khi đẩy mở cánh cửa phòng làm việc, không ngoài dự liệu nhìn thấy cô, nhịp tim của anh trong nháy mắt thoáng ngưng lại.
Mượn cơn say, anh nói ra một ít lời cảm khái, từng câu từng chữ đều xuất phát từ tận đáy lòng. Nhưng cô lại không chịu nghe tiếp, muốn bỏ đi. Trơ mắt nhìn cô đi qua, anh bỗng xúc động cực độ mà ôm chầm lấy cô không chịu buông tay: “Bạch Lộ, hôm đó ở Hilton, vì sao em muốn nhìn anh?”
Nếu ngày đó anh không nhận thấy ánh mắt chăm chú liên tục của cô, anh căn bản sẽ không chú ý đến cô gái mặc đồ trắng ngồi cách bàn. Cô hoàn toàn không phải loại con gái có thể khiến người ta vừa thấy đã mê, anh cũng chẳng trúng tình yêu sét đánh với cô, chỉ là dần nảy sinh lòng hiếu kỳ. Mà cái phần hiếu kỳ kia tựa như cổ của Miêu Cương, sau khi hạ xuống vào ngày đó giờ đó, giờ này hôm nay lại khiến anh chớm phát độc tình.
Vùi mặt vào mái tóc dài tỏa hương hoa nhài của cô, anh không cách nào tiếp tục khống chế bản thân: “Bạch Lộ, anh thích em mất rồi.”
Tiếng nói nhẹ như hơi thở, thay vì bảo là nói cho cô biết, thật ra là nói với chính mình. Nhưng cô nghe rõ mồn một xong liền vận sức đẩy anh ra, chạy trốn trong hoảng sợ như chú thỏ. Anh biết lẽ ra mình không nên nói với cô câu đó, nói rồi thì hậu quả chính là như thế, sẽ dọa cô chạy mất. Mà hậu quả còn tệ hơn cả trong tưởng tượng của anh, hôm sau cô liền nộp đơn xin nghỉ việc, muốn chạy khỏi anh thật xa.
Anh lập tức gọi điện cho cô, sợ cô thấy số của anh sẽ không nhận điện nên cố ý mượn điện thoại của bạn gọi. Anh cố gắng giải thích với cô rằng mình chỉ say rượu nên thất lễ, bảo cô không cần thôi việc, một lòng cam đoan sẽ không đến quấy rối cô nữa. Nhưng giọng nói của cô lại rất kiên quyết, còn nói hai người sau này không cần tiếp tục gặp nhau. Lời còn chưa dứt, cô đột nhiên hét lên một tiếng, tiếp theo sau là tiếng va đập rầm rầm gần như chọc thủng màng nhĩ anh, ngay sau đó điện thoại liền bị ngắt, tiếng tút tút dồn dập vang lên khiến anh vô cùng lo sợ: đã xảy ra chuyện gì? Cô đã xảy ra chuyện gì?
Không cách nào gọi lại vào di động của cô, trái tim anh tức khắc bị bóp nghẹt, chạy khắp nơi tìm cô như điên. Âu Vũ Trì nghe tin gọi điện đến bảo anh không nên cuống quít, nhưng làm sao anh có thể không cuống, anh cuống sắp điên luôn rồi. Tìm đến từng bệnh viện hỏi xem liệu có cô gái trẻ nào vào cấp cứu vì tai nạn xe không, thậm chí còn đến nhà xác của một bệnh viện nọ để nhận diện thi thể của một cô gái trạc tuổi chết vì tai nạn xe nhưng thân phận không rõ ràng. Khoảnh khắc nhấc tấm vải trắng lên, trái tim anh như ngừng đập, sau khi trông thấy khuôn mặt xa lạ mới thở dài nhẹ nhõm, cảm giác như được đại xá.
Tìm khắp nơi đều không thấy, khi anh gần như sắp tuyệt vọng, Thiệu Dung gọi đến bảo cô đã bình an về nhà. Anh lập tức thu hết tốc lực chạy đến nhà Thiệu Dung, sau khi vào nhà nhìn thấy cô, trái tim treo lơ lửng cuối cùng mới trở lại lồng ngực, nhưng vẫn còn đập loạn một hồi do nỗi sợ hãi còn chưa kịp tiêu tan.
Sau khi Chương Minh Viễn vào nhà, Thiệu Dung kiếm cớ rời đi, để lại cho hai người không gian một mình đối diện nhau. Bạch Lộ lặng im nhìn anh không nói, anh cũng nhìn cô thật lâu không cất nên lời, mày chau lại thật chặt, anh mắt vừa đau đớn vừa bất lực. Trong lúc đó đôi môi khẽ mấp máy vài cái, nhưng rốt cuộc muốn nói lại thôi. Sau cùng anh buồn bực lấy ra một điếu thuốc châm lửa, dùng loại tư thế đặc biệt kia hút thật mạnh hết hơi này đến hơi khác.
Sau khi Bạch Lộ nhìn anh hút quá nửa điếu thuốc, cuối cùng nhẹ giọng cất lời: “Sau này tốt nhất anh đừng hút thuốc nữa, không tốt cho sức khỏe.”
Ngừng một lúc, cô dùng giọng nói càng nhẹ càng khẽ hơn bổ sung một câu: “Đây là em đang quan tâm đến anh.”
Giọng nói của cô nhẹ bẫng đến thế, nhưng Chương Minh Viễn nghe mà chấn động trong lòng. Anh thậm chí còn hoài nghi có phải mình nghe nhầm không, bèn mở to hai mắt nhìn thẳng vào cô không hề chớp mắt, hòng tìm chứng cứ cho tính chân thực của câu nói kia từ trong ánh mắt của cô, biểu hiện của cô.
Bạch Lộ không tránh không né đón lấy ánh mắt anh. Mắt cùng mắt nghênh đối nhau, trong con ngươi đều phản chiếu vẻ mặt của nhau, sự tồn tại duy nhất của nhau. Dù đối diện nhau không nói một lời, nhưng thiên ngôn vạn ngữ đều đã được viết ra hết thảy nơi đáy mắt chân mày của cô.
Bỗng nhiên hiểu ra điều gì, niềm vui sướng khôn tả nhất thời căng tràn trái tim Chương Minh Viễn. Dụi tắt thuốc lá trong tay ném đi, anh bước nhanh về phía Bạch Lộ, hai tay dùng sức ôm cô vào lòng, cúi người hôn lên môi cô một cách sung sướng và nóng bỏng vô ngần…






Lịch đã lật đến tháng mười hai, thời gian một năm lại tiến gần đến cuối.
Thời tiết Bắc Kinh tháng mười hai vừa khô vừa lạnh, gió đặc biệt lớn, đâm vào người như dao băng, mỗi khi ra khỏi nhà khăn