Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Gặp Lại Để Yêu Em

Gặp Lại Để Yêu Em

Tác giả: --> Mặc Bảo Phi Bảo<!--

Ngày cập nhật: 04:43 22/12/2015

Lượt xem: 134628

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/628 lượt.

cô thoảng đỏ mặt trước sự trêu chọc của Kiệt.
-Xì, có chuyện gì mà anh lại không biết chứ. Nào, để ăn mừng anh trai anh kiếm được một cô gái, chúng ta đi ăn tối.- Kiệt nói rồi sấn tới khoác vai cô như mọi lần. Nhưng còn chưa kịp động tay động chân lại đột nhiên cảm thấy rùng mình, từ từ quay lại phía sau mới phát hiện ra ông anh trai yêu quí đã đứng sau lưng từ lúc nào.
-Hì hì…tổng giám đốc, anh cũng xong việc rồi sao?- Kiệt cười cười nói nhằm xoa dịu đi ngọn núi lửa đang chuẩn bị bùng lên.
-Bây giờ là tan sở, tất nhiên là phải xong việc rồi.- anh nói rồi bước tới bên cạnh cô, kéo cô đi cùng. Trước khi đi còn không quên nhắc nhở.- Hình như hôm nay em phải tới trường đón Như mà, sao còn không đi đi.
-A, chết rồi, em quên khuấy đi mất.- Kiệt vội vàng chạy biến, tự nhiên lại quên mất hôm qua con bé Như bảo anh tới đón nó có việc gì đó, hôm nay mà đến muộn thể nào nó cũng xé xác anh ra mất.
Đợi Kiệt đi khuất cô mới bật cười thành tiếng, quay sang nhìn cái vẻ như muốn bùng nổ của anh. Cảm thấy hạnh phúc khi biết anh quan tâm đến mình như thế. Thì ra hạnh phúc cũng chỉ đơn giản như vậy, nhưng để nhận ra nó mà nắm lấy thì đâu có đơn giản. Nhìn sang người đàn ông đang đi bên cạnh mình, bây giờ nếu có ai đó cướp anh đi khỏi cô thì chắc cô sẽ không thể nào chịu được mất.
-Em cười gì vậy?- anh quay sang hỏi, nhấn nút thang máy.
-Không có gì.- cô mỉm cười nói. Anh cúi xuống định hôn cô nhưng bị cô đẩy ra.
-Sao vậy?- anh nhíu mày, vẻ giận dỗi.
-Đừng anh, ở đây là công ty, sẽ có người nhìn thấy mất.
-Giờ tan tầm mọi người về hết rồi mà, đâu có ai đâu.- anh nhìn quanh nói.
-Vẫn phải cẩn thận chút!- cô vừa nói dứt lời thì hai nhân viên nữ đi tới, hai cô gái chào anh rồi đi tiếp đến phía phòng kiểm duyệt. Cô quay sang nhìn anh kiểu ‘Anh đã thấy chưa!’, còn anh thì thở dài ngao ngán.
‘Ding!’, thang máy mở ra anh liền lập tức kéo cô vào trong, cúi xuống cướp lấy đôi môi cô trong gấp gáp, đòi hỏi. Đã nhớ cô muốn phát điên rồi.
Buổi sáng Chủ Nhật đẹp trời khiến người ta cảm thấy khoan khoái. Cô quyết định hôm nay phải tổng vệ sinh, dọn dẹp lại nhà cửa, đủ thứ linh tinh tích trữ trong nhà lâu ngày khiến căn phòng trọ của cô dù không phải là chật chội nhưng lúc nào cũng thấy nó thiếu không gian. Lôi hết đống sách trên giá xuống rồi sắp xếp lại cho ngay ngắn. Đống giấy tờ tồn lại trên bàn từ bao giờ cũng được chuyển hết đến thùng rác. Một căn phòng trọ tưởng nhỏ nhưng cái việc quét quét lau lau cũng ngốn của cô gần hết buổi sáng. Lúc ngẩng mặt dậy nhìn đồng hồ đã 10 giờ hơn rồi. Cô thở phào nhìn quanh căn phòng vừa dọn dẹp, sáng sủa và rộng rãi lên hẳn, đúng là mệt bở hơi có khác. Sau khi hoàn thành cái công việc ‘cao cả’ đối với căn phòng yêu quí, cô quay sang chăm sóc cho cái dạ dày của mình. Đi đến chỗ gian bếp nhỏ của mình, bắt đầu việc xào xào nấu nấu. Đột nhiên một vòng tay vòng qua thắt lưng cô, ôm trọn lấy cô trong lòng dọa cô suýt chút nữa thì hét ầm lên nếu không cảm thấy hơi thở của anh phả vào gáy mình và tiếng cười trầm khàn quen thuộc. Định quay người lại phía anh nhưng cánh tay anh giữ cô lại, ôm cô từ phía sau.
-Tội đột nhập vào nhà người khác sẽ bị bao nhiêu năm tù nhỉ?- cô hỏi trong khi trút món thịt bò của mình ra đĩa.
-Em yêu, anh vào bằng cửa chính đàng hoàng, như vậy không gọi là đột nhập.- anh nói bên vai cô.
-Em tưởng anh bận.
-Kế hoạch có chút thay đổi thôi.- anh nói, quay sang hít hít mùi thơm từ mấy món ăn.- Thơm quá đi! Cho anh ăn nhờ nhá!
-Anh sớm không đến, muộn không đến, tới lúc xuất hiện lại chỉ để đòi ăn.
-Em giận à? Giận rồi sao?- anh xoay cô lại đối diện với mình. Hôn lên chóp mũi cô.
-Ai thèm giận anh!- cô le lưỡi trêu chọc anh.
-Á, dám trêu anh, trêu anh này. Anh sẽ cho em biết tay.
Anh đảo mắt đầy gian tà làm cô thấy hơi sờ sợ. Bàn tay di chuyển đến eo cô thọc lét làm cô thét lên. Lách người khỏi anh rồi chạy, anh đuổi theo cô khắp phòng, không chịu từ bỏ ý định phục thù. Ai bảo cô dám ‘động’ đến anh.
-Thôi mà, thôi mà, em xin lỗi.- cô giơ tay chắn trước mặt đề phòng, chân bước lùi về sau còn anh vẫn tiếp tục đi tới.
-Sao nào, còn dám trêu anh nữa không?- anh nheo mắt nhìn cô.
-Không, không. Em xin lỗi, xin lỗi mà.- cô cười nói.
Đột nhiên tiếng điện thoại vang lên lôi kéo sự chú ý của cô. Đình chiến với anh rồi quay ra với lấy chiếc điện thoại. Nhân cơ hội anh lao đến vòng tay ôm trọn cô trong lòng. Để mặc anh ôm ấp, cô nghe điện thoại của chị gái yêu.
-Em nghe đây!- cô mỉm cười nói.
-Em yêu, có tin vui cho em đây!- tiếng Linh hồ hởi nói qua điện thoại.
-Tin gì vậy ạ?
-Chị sẽ vào Sài Gòn, anh Bình có việc ở trong đó nên muốn nhân tiện đưa chị và bọn nhóc vào chơi luôn.
-Thật ạ? Bao giờ chị vào?- cô vui mừng nói.
-Thứ ba chị vào. 8 giờ tối. Ra sân bay đón chị nha em gái yêu!
-Tất nhiên rồi.
-Chị mong gặp anh chàng của em đấy!
-Chị này…- cô ngại ngùng nói. Liếc mắt sang người đang ôm cứng lấy mình.
-Thế thôi nhá, lúc nào gặp sẽ nói nhiều hơn. Nhớ thứ ba. Yêu em.
-Em cũng yêu chị.
-A