Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Gặp Phải Anh Chàng Cực Phẩm

Gặp Phải Anh Chàng Cực Phẩm

Tác giả: Tôi Là Tố Tố

Ngày cập nhật: 04:28 22/12/2015

Lượt xem: 134762

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/762 lượt.

ấp lánh, nhìn thẳng vào quất vàng, bánh bao canh, rất lâu sau mới gật gật đầu “Lạc đà quả thật cũng quá gầy.”
Tổng bộ có một khách hàng lớn đến thăm, Boss Phú Hắc đành quyết định di giá về tổng bộ.
Một đoàn người mặc đồng phục, hoành tráng đứng ở phòng chờ máy bay, Bạch cốt tinh cực kì vui vẻ nói: “Sếp à, anh có muốn các nhân viên của khu vực Hoa Đông chúng tôi cất cao giọng, hát một khúc ‘Đấu tranh mới giành được thắng lợi’ để tiễn anh không?”
Boss Phú Hắc tao nhã cười, ánh mắt nhìn về một hướng, nhìn đến nỗi đồng chí Tô Tố cảm thấy ớn lạnh, không đợi Tô Tố phản ứng, đã thấy một ánh sáng màu xanh chớp qua.
Quay đầu lại lần nữa, thật là khó có thể chịu được.
“Trong lúc chán nản không khỏi cảm thấy sợ hãi, cho dù mất đi hi vong, mỗi ngày mơ mơ màng màng….” dùng chất giọng Mân Nam (*) tiêu chuẩn, đồng chí Bốc Diệu Liễm ca hát với tình cảm dạt dào, tay cầm bút bi, phát huy ngay tại chỗ, hai mắt nhắm chặt, thanh âm trào dâng, trực tiếp làm cho Bạch Cốt Tinh nghe mà hốc mắt ngấn lệ, cánh tay vung lên: “Tô Tố, múa một điệu đi.”
(*) Mân Nam: là một ngôn ngữ thuộc hệ ngôn ngữ Hán-Tạng được nói như tiếng mẹ đẻ ở miền nam của Phúc Kiến TQ.
… Quá mất mặt, quá hèn hạ, quá….
Thôi vậy, chúng ta đành phải cúi mình vì năm đấu gạo, nhảy đi thôi, đằng nào hôm nay mình cũng mặc quần ống đứng.
Uốn gối, đứng thẳng, cánh tay nâng lên.
Bộp, bộp, bộp, bộp, boss Phú Hắc rất vui, vui vẻ vẫn không quên khích lệ 2 câu: “Rất tốt, trạng thái tinh thần rất được”
Ánh mắt như có như không liếc đến Tô Tố, gật gật đầu “ Tô Tố, ăn nhiều lên một chút, nuôi lạc đà béo lên.”
Nói xong, boss Phú Hắc vẫy tay rồi lên máy bay, để lại Tô Tố đang hóa đá, hay tay ôm ngực, nước mắt giàn giụa.
*****
“Bốc Diệu Liễm, vì sao tài liệu vẫn chưa được đánh xong” Bạch Cốt Tinh gào lên.
“Bởi vì chị Vương vẫn chưa đưa hồ sơ cho tôi” tôi vô tội.
Chị Vương tức giận, răng cắn chặt môi, hai mắt bắn ra lửa.
“Bốc Diệu Liễm, sao vẫn chưa photo tài liệu hả?” Bạch cốt tinh gằn giọng.
“Bởi vì, chị Triệu đưa thiếu tài liệu” tôi vẫn cứ vô tội.
Chị Triệu giận điên người, hàm trên hàm dưới nghiến thành một, hai mắt lóe sáng.
… May sao, mình chỉ là hướng dẫn anh ta làm quen các bộ phận công ty. Đồng chí Tô Tố âm thầm thở dài một hơi.
“Bốc Diệu Liễm, sao bây giờ mới gửi tài liệu đến” tiếng đập bàn cộc cộc, Bạch Cốt Tinh phát tiếng chửi bậy.
“Giám đốc Bạch, đó là do chị Tô vẫn chưa có thời gian đưa tôi đi khắp một vòng công ty, khu vực công tác tôi vẫn chưa quen lắm.” Tôi vẫn vô tội như xưa.
Quả nhiên vẫn phải , kéo cả mình vào. Bốc Diệu Liễm, cậu quả là tên không biết xấu hổ.
Cứ như thế, sự việc diễn ra tuần hoàn, trong một thời gian mà cả văn phòng oán khí trực tiếp bốc lên đến 9 tầng mây. Trong xã hội hòa hợp làm sao lại có thể có bầu không khí không hòa hợp như thế này được, tiên sinh Bạch Cốt Tinh vung tay một cái, cho nghỉ ngơi 1 ngày, cả công ty đi du lịch, làm cho tinh thần đồng đội tốt lên.
Sắc trời xanh biếc, mây trắng bồng bềnh, trong công viên ven biển Đại Mai Sa dòng người chen chúc, nhìn qua giống như nhân bánh sủi cảo, trước mắt ai nấy đều là hình người với người.
“Cái phao cứu sinh cuối cùng, giá thuê là 15 tệ” móc kẽ răng, ông chủ rất sốt ruột hỏi “Có cần không, muốn thuê không?”
“Còn có 1 cái, để cho chị nhớ, chị Tô” Bốc Diệu Liễm biểu hiện hào phóng.
“Làm như vậy là rất đúng, đoàn kết hữu nghị là quan trọng nhất” Bạch Cốt Tinh chân thành sâu sắc vỗ cánh tay Bốc Diệu Liễm đến mức phát ra tiếng.
Đúng, đúng, đúng, Tô Tố gật đầu, gật đầu, chỉ cần an toàn của mình được bảo hộ, cái khác đều là thứ yếu, cô cầm cái phao cứu sinh, vinh quang xuống biển.






Mặc dù trời đẹp nhưng gió rất to, gió thổi mạnh làm cho từng lớp sóng đánh lên nối tiếp nhau, Tô Tố ôm phao cứu sinh chạy như điên, nghe thấy tiếng gọi ở mãi phía sau.
Chị Vương ở bộ phận kế toán khóc như hoa lê trong mưa, nét mặt sợ hãi ôm phao cứu sinh di chuyển từng bước nhỏ. Tô Tố ngạc nhiên, dựa sát lại hỏi: “Sao chị lại hoảng sợ như thế?”
Chị Vương nhìn trước ngó sau, sau một lúc xác nhận không có người mới thủ thỉ nói: “Tô, em phải cẩn thận một chút, cái tên Bốc Diệu Liễm không có phao cứu sinh đó chỉ nhìn thấy người có phao là bám vào, đã có 3 cái phao bị tóm rơi rồi.”
Hả? Tô Tố bắt đầu lo lắng, bản thân mình không biết bơi, bị bám rơi phao thì thật sự là GAME OVER rồi.
“Tô, không cần quá lo lắng đâu em, lúc cậu ta bơi đến trên mặt nước sẽ nổi lên một lớp lông đen.”
Không nói câu này còn được, một khi nói ra rồi, Bạch Cốt Tinh hai mắt ngập nước: “Mới mặc vào thôi, chị Triệu vừa giúp tôi tìm xong.”
… Cái này, Tô Tố im lặng triệt để, nửa câu an ủi cũng không nói ra lời được, chỉ có thể đồng cảm, đồng cảm và đồng cảm mà thôi.
Đột nhiên, hai mắt co lại, hô hấp khó khăn, khóe miệng co rút với biên độ lớn, Bạch Cốt Tinh nắm chặt cái quần bơi tam giác quay người chạy mất.
Tô Tố quay đầu lai, đầu óc quay cuồng thất kinh hét lên “Một đống lông