XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Gặp Phải Anh Chàng Cực Phẩm

Gặp Phải Anh Chàng Cực Phẩm

Tác giả: Tôi Là Tố Tố

Ngày cập nhật: 04:28 22/12/2015

Lượt xem: 134777

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/777 lượt.

p, quần chúng vỗ tay cổ động.
Đồng chí Tiểu Bốc nhảy dựng lên, vẫy tay chào hỏi, nghiêng đầu một góc 45 độ, lộ ra nụ cười kì quái mà thuần khiết : “Cảm ơn, cảm ơn!”
Rồi cậu ta nghẹn ngào phát biểu: “Đầu tiên tôi muốn gửi lời cảm ơn đến cha mẹ, người đã sinh ra một người con anh tuấn bất phàm như tôi, tiếp đó tôi muốn cảm ơn thượng đế đã ban cho tôi bộ não triết học, mặc dù phải thường xuyên dùng thuốc để khống chế suy nghĩ…” Sau đó thì nước mắt lưng tròng nói tiếp: “Cuối cùng tôi muốn cảm ơn bản thân đã biết tự điều chỉnh, che đậy một cách triệt để khí thế bất phàm của mình.”
“Nói trọng điểm đi!!!” Gân xanh nổi lên, Bạch Cốt Tinh đấm mạnh vào bảng đen.
Cậu ta lại tiếp tục vẫy tay, tác phong chậm rãi như công nương Diana, khuôn mặt lộ ra nụ nười dịu dàng nói: “Được, nói thẳng ra, trọng điểm chính là…” Đột nhiên sắc mặt đồng chí Tiểu Bốc biến đổi, mặt mày hung dữ, hai tay khoanh trước ngực, lỗ mũi dãn ra to như mũi của Nhĩ Khang: “Mẹ nó chứ, nhà ăn của công ty lấy giá quá đắt, váy đồng phục của nhân viên nữ thì quá dài, hơn nữa mỗi ngày đều có đám người chết dẫm đến hỏi thăm tôi.”
… Bạch cốt tinh kì quái hỏi: “Có người hỏi thăm không phải rất tốt sao?”
Đồng chí Tiểu Bốc suy sụp, hét to: “Người nào người nấy cũng đều hỏi mỗi một câu: Cậu đã uống thuốc chưa?!!!!” = = ||||
Khóe miệng co giật, mãi một lúc sau Bạch cốt tinh mới chân thành sâu sắc nói: “Đây là sự quan tâm của mọi người đối với cậu đó Tiểu Bốc à!”
Đồng chí Tiểu Bốc nước mắt đầm đìa, siết chặt tay giận dữ đáp lại: “Quan trọng là, mỗi lần mọi người hỏi thăm, tôi đều tự hỏi rốt cuộc mình đã uống thuốc hay chưa, kết quả là luôn cảm thấy bản thân đã quên không uống, thế rồi một hộp thuốc trăm viên, trong một ngày đã bị uống hết sạch!”=.=
囧RZ, mọi người đều cúi đầu xuống, khóe miệng đồng loạt co giật.
Sau khi co giật xong, Bạch cốt tinh cố gắng trấn tĩnh, thoải mái vỗ tay, “Được rồi, chúng ta chuyển đến đề tài tiếp theo!”
Đồng chí Tiểu Bốc vẫn không khống chế nổi cảm xúc, nước mắt rơi tí tách, giơ tay lên nói: “Giám đốc, tôi muốn đi ra ngoài uống thuốc!”
Ừm ừm ừm, gật đầu lại gập đầu, đồng chí Tiểu Bốc thật là tội nghiệp quá! Bản năng người mẹ của Tô Tố bùng phát mạnh mẽ.
“Được, cậu đi đi!” Bạch Cốt Tinh nhìn lại với ánh mắt thông cảm.
Đồng chí Tiểu Bốc vừa đi vừa hét, đá cửa phòng hội nghị đến mức phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.






“Chủ đề thảo luận thứ 2 của buổi họp hôm nay là nói về mối quan hệ giữa công ty và nhân viên.” Bạch Cốt Tinh viết trên bảng đen một hàng chữ: Công ty là nhà, lãnh đạo là?
“Mọi người cùng thảo luận, 5 phút sau cho tôi đáp án!”
Tô Tố và chị Thương ở Bộ phận quản lý sản xuất sản phẩm được phân cùng một tổ.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, răng hàm trên của chị Thương run nhè nhẹ, Tô Tố gật đầu tấm tắc, răng đẹp, quả là răng đẹp, mùa hè nhằn dưa hấu chắc cũng không cần phải há mồm.
“Chị Tô à, chị có biết lãnh đạo ở đây là nói đến vị nào không?”
“Lưu, em trả lời đi.”
“Coi công ty là nhà, coi ông chủ là đối tượng theo đuổi ạ!” Chị Lưu uốn éo tạo dáng, mắt không ngừng nháy nháy.
“Tốt, rất tốt!” Bạch Cốt Tinh kích động, vỗ tay như kiểu bị co giật, chính là đáp án này! Nói xong, ánh mắt liền lướt qua Tô Tố, nói lời ám chỉ: “Tô Tố, nhớ ghi lại biên bản cuộc họp, lấy bút nhớ tô đậm câu này mấy lần, nhớ lấy, từ nay về sau đây chính là đáp án chuẩn.”
… Thế là khóe miệng quần chúng lại co giật lần nữa.
Họ Tô nào đó bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng cũng hiểu ra, quá được, quá là mạnh mẽ, gật đầu lại gật đầu.
“Tổng giám đốc Phú là ngựa giống, Liên Vị chính là một hậu cung to lớn.”
Đó là lời chú giải được viết bên cạnh phát ngôn hào hùng của chị Lưu, cái dòng chữ mà đã được Tô Tố dùng bút nhớ vàng, bút nhớ đỏ, bút nhớ tím chú ý tô đậm, đúng là phải quán triệt tinh túy mà! Ừm ừm ừm, phải quán triệt!!!!

*****
Theo thói quen tán dóc thường ngày, Tô Tố lại mở MSN, chỉ thị của Bạch Cốt Tinh đã sớm hiện ra: “Tô, nhớ nói chuyện với tiên sinh Steven cho tốt vào, nhân tiện phải tuyên truyền kĩ càng về tinh túy của cuộc họp hôm nay đấy!”
Vâng, vâng, vâng, gật đầu, tinh túy của hội nghị à, lí luận về ngựa giống à, thật là không dễ dàng mà, cần phải phát huy thật tốt, tinh thần Tô Tố sôi sục.
“Cô Tô, bình thường thì cô thích làm gì?”
“ Ăn uống, ngủ nghỉ và đếm tiền!” Còn đi xem mắt nữa, nhưng cái này là đời tư, không thể tiết lộ được.
Im lặng hồi lâu, avatar của Steven đã chuyển từ một đống bánh bao sang một đống tiền.
“Đúng rồi, công ty chúng tôi đã thống nhất cách giải quyết vấn đề rồi.”
“Là gì vậy?”
“Tôi sẽ sửa lại lỗi biểu đạt của mấy hôm trước!” Tô Tố nghiêm túc nói.
“Được, cô nói đi.”
“Liên Vị giống như nhà tôi, ông chủ là người tôi theo đuổi.” Đây là bản mới ra, phải tuyên truyền đúng chỗ, ừm ừm ừm, Tô Tố vừa gõ chữ vừa cười thầm, này thì tinh túy của công ty này!
… “Cái gì được gọi là thống nhất cách giải quyết vấn đề?” Sau một lúc lâu, đối phương hỏi lại.
“Có nghĩa là…, t