XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Gặp Phải Tôi Em Thật Bất Hạnh

Gặp Phải Tôi Em Thật Bất Hạnh

Tác giả: Tội Gia Tội

Ngày cập nhật: 04:26 22/12/2015

Lượt xem: 1341470

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1470 lượt.

mức có thể bốc hơi: “Cô làm gì vậy, tránh ra!”
Có cần tức giận như vậy sao… Ôn Nhung vừa nghĩ xong, lập tức nói: “Tôi cứ không đi đó.”
Lâm Tử Hào kiêu ngạo, nghiêng đầu sang chỗ khác: “Hừ, cô xem cũng đâu có hiểu.”
Ô hô, tiểu ác ma này thật đúng là không có câu nào không làm cho người ta chán ốm.
Ôn Nhung bình tĩnh nói: “Không phải chỉ vẽ cái bình hoa thôi sao, nhóc vẽ cũng chưa ra cái dạng gì cả.”
“Cái gì?” Lâm Tử Hào nghẹn đến đỏ mặt, mắt to trừng đến sắp rớt ra ngoài.
Ôn Nhung bình tĩnh, vui vẻ, mừng thầm chờ câu tiếp theo của cậu nhóc: cô biến.
Song, Lâm Tử Hào chẳng qua chỉ nhìn cô sâu xa một lúc, lại quay đầu sang chỗ khác lần nữa: “Tôi sẽ vẽ thật đẹp. Cô muốn nhìn thì cứ nhìn, đứng có quấy rầy.”
Chỉ thấy Lâm Tử Hào bắt đầu ngồi vẽ rất có nề nếp, Ôn Nhung ngốc một hồi, không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, loại cảm giác này giống như mắt thấy tờ vé số một trăm vạn đã tới tay đột nhiên lại biến thành phế thải, oán niệm rất sâu.
Vậy nên, một giờ tiếp theo, Ôn Nhung ngủ gà ngủ gật mà vượt qua.
Chuông báo thức di động vang lên đúng giờ, Ôn Nhung nhất thời tỉnh táo, vỗ vỗ mặt, nói: “Đến giờ rồi, tôi về đây.”
Không biết tại sao, sắc mặt của tiểu ác ma rất cổ quái, dĩ nhiên, Ôn Nhung sẽ không tự mình đa tinh cho rằng cậu nhóc không nỡ rời cô.
Ôn Nhung cảm thấy vẫn là khuyên nhủ tử tế thì hơn: “Thật ra thì trò có thể nói với cha trò đừng để tôi đến dạy nữa, tôi ở đây còn làm trở ngại đến trò vẽ tranh, có phải không?”
Lâm Tử Hào cười cười, cái mặt bánh bao tỏa sáng hào quang, mặt mũi đầy mùi vị tà ác: “Cô làm cho em lên lớp khổ sở, tại sao em phải để cho cô qua thoải mái?”
Ôn Nhung ngẩn ngơ, tâm lý vặn vẹo của thắng nhóc này là như thế nào luyện thành!
Tiểu ác ma cười híp mắt mở cửa phòng giúp cho Ôn Nhung, giống như là phạm nhân được đặc xá vậy: “Nghe cha em bảo mỗi tuần thứ hai thứ ba thứ năm cô sẽ tới, buổi sau nhớ đừng tới trễ.”
Ôn Nhung đi xuống dưới lầu, Lâm Tuyển đang ngồi trên ghế sa lon đọc sách, nghe thấy tiếng động lập tức xoay đầu lại, sau đó nhìn đồng hồ, cười nói: “Cô Ôn thật đúng giờ.”
Hai cha con nhà này, đúng là giống nhau như đúc.
Ôn Nhung không thèm đế ý đến câu châm chọc dịu dàng này của hắn, thay giày ở cửa xong, Lâm Tuyển đã đi tới phía sau cô, áo khoác ngoài cũng đã mặc vào, nhìn có vẻ như định tiễn cô.
Ôn Nhung khoát khoát tay, khách khí nói: “Anh không cần tiễn tôi đâu.”
Lâm Tuyển mở cửa, quay đầu lại, bóng đêm cùng với bóng đèn chiếu lên khuôn mặt anh ta xẹt qua một đường ranh giới kỳ dị, nửa mặt bị chìm trong bóng tối mơ hồ không thấy rõ, nửa mặt lộ ra dưới ánh sáng được phủ lên một tầng sáng mềm mại, khiến người ta nhìn mà ngứa ngáy, tròng mắt hoa đào của Lâm Tuyển nhàn nhạt ánh lên, khẽ mỉm cười: “Cô giáo Ôn, tôi không phải đi tiễn cô.”
Chỉ có hai chữ có thể hình dung tâm trạng lúc này của Ôn Nhung, mất mặt.
Ôn Nhung đi vài bước, đột nhiên dừng lại: “Lâm Tuyển.”
Lâm Tuyển nghe vậy quay đầu lại, không nói lời nào chỉ nhìn cô.
“Chú à.” Ôn Nhung đắn đo, hiếm khi nghiêm túc nói, “Chúng ta không có khả năng.”
Vẻ mặt Lâm Tuyển vẫn như cũ, nghe cô nói tiếp.
“Tuổi tác chúng ta không thích hợp, cá tính không thích hợp, thân phận cũng không thích hợp, còn có lúc trước tôi cũng đã nói qua, tôi không làm mẹ kế người khác. Quan trọng nhất…” Ôn Nhung dừng một chút, nói, “Tôi đã có người trong lòng, tôi sẽ không lấy người mà tôi không thích.”
Rốt cục thoải mái mà thở ra một hơi, lời chói tai phải nói ngay từ đầu, cô cũng không có hứng thú dây dưa không rõ với một ông chú.
Lâm Tuyển yên lặng nghe cô nói hết lời, cũng không có động tác gì, chỉ có gió khẽ thổi tung mái tóc ngắn của anh ta, sắc mặt anh ta bình tĩnh, Ôn Nhung có chút không chắc chắn, trái tim gắng gượng bình tĩnh lại bắt đầu lo sợ bất an.
Cuối cùng, Lâm Tuyển tùy ý cười cười: “Nói xong rồi?”
“Ừ.”
“Cô giáo Ôn thích là thầy giáo họ Tần đó, hay là…” Lâm Tuyển nghiêng nửa mặt qua, mập mờ không rõ nói, “Con trai nhà họ Phó?”
Ôn Nhung sửng sốt, trong lòng trống đại đánh loạn, vội nói: “Chuyện này không liên quan đến anh.”
Lâm Tuyển cũng không nói gì nữa, đi tới cửa, có xe đã dừng ở bên ngoài, tài xế đang chờ.
“Lên xe đi.”
Ôn Nhung không hài lòng với thái độ của anh ta: “Anh nghe rõ tôi nói gì sao?”
“Cô giáo Ôn.” Lâm Tuyển giúp cô mở cửa xe, vẻ mặt thân sĩ, nụ cười lại xa cách, “Đừng nghĩ nhiều quá.”
Ôn Nhung tự nhận là mình đã nói đủ rõ ràng, là một người đàn ông thành thục, Lâm Tuyển chắc sẽ biết khó mà lui, nếu về sau anh ta vẫn tiếp tục làm phiền cô thì là chính anh ta không có nhân phẩm, dây dưa loạn xạ, chọc người ghét, đến lúc đó có không khách khí với anh ta cũng đừng trách cô trở mặt vô tình.
Ôn Nhung cũng không từ chối, lên xe xong, tài xế lập tức lái xe đưa cô đi. Từ trong kính chiếu hậu cô có thể thấy Lâm Tuyển vẫn đứng ở cửa, một lúc nữa mới đi vào. Lúc này, phía trước xe hình như có người đi tới, tài xế lập tức bật đèn, người nọ thấy ánh sáng theo bản năng che kín mắt. Nhưng Ôn Nhung vẫn chộp được trong chớp mắt