XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Gặp Phải Tôi Em Thật Bất Hạnh

Gặp Phải Tôi Em Thật Bất Hạnh

Tác giả: Tội Gia Tội

Ngày cập nhật: 04:26 22/12/2015

Lượt xem: 1341463

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1463 lượt.

sáng ấm áp, đồng thời cũng có chứt hờ hững.
*Chữ Tuyển trong tên anh ấy có nghĩa là ý nghĩa sâu sắc, đầy ý nghĩa =))
Lâm Tuyển cầm lấy mấy bình gia vị, học điệu bộ của Ôn Nhung rắc rắc, cũng quấy quấy.
“Như vậy không đúng.” Ôn Nhung đoạt lấy hạt tiêu, hung hăng rắc vào trong bát anh ta: “Vậy mới đủ vị.”
Đinh Đinh bị dọa cho nhảy dựng, thế này hơi bị ác nha.
Lâm Tuyển sau khi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Ôn Nhung. Ôn Nhung dùng tay làm dấu mời: “Nếm thử một chút.”
Môi mỏng nhẹ nhàng cong lên, hắn không nói gì, động tác trên tay không nhanh không chậm, ngón tay thon dài cầm đũa nhặt lên một miếng vằn thắn, cúi đầu cắn một miếng, từ từ nhai.






Ôn Nhung gần đây rất tiều tụy, rất tang thương, rất suy sụp… Tổ trưởng đại nhân nhìn không được, vỗ vỗ bả vai của cô, làm ra vẻ mặt của kiểu người từng trải an ủi cô: “Tiểu Ôn, thất tình đâu là cái gì, cô còn trẻ, Cách Mạng có thể làm lại từ đầu. Cô có chú ý không, bên tổ số học mới có một cậu giáo viên trẻ tuổi đến, tốt nghiệp đại hóc Q hệ số học đấy, cao 1m8 nhá, nhân tài kiệt xuất, tối nay nghe nói là sẽ mở tiệc chào mừng cậu ta đến, thế nào, anh dẫn cô đi cho nó náo nhiệt?”
Ánh mắt vô lực của Ôn Nhung trợn to, sau đó kinh sợ: “Tổ trưởng, ai bảo em thất tình?”
“Đừng có ngượng, anh là Lão Đại của cô, có cái gì mà không thể nói với anh.” Tổ trưởng đại nhân nhìn cô kích động như vậy, càng tin tưởng thêm mấy phần, “Không sao đâu, cái cũ không đi, cái mới làm sao đến, đi, anh dẫn cô đi tìm người mới.”
Ôn Nhung trố mắt, trăm miệng cũng không thể bào chữa nổi. Cô bị lão Đại tha đi gặp cái vị đã đạp đổ sư thảo* tiền nhiệm, vinh dự mà đứng đầu bảng xếp hạng nam giáo viên đẹp trai nhất.
* sư hoa thì là hoa khôi nữ giáo viên => sư thảo chắc là hoa khôi bên nam
“Thật không biết.”
Đinh cô nương liếc mắt, hạ thấp giọng, lặng lẽ vươn ngón tay ra chỉ chỉ người đang ngồi chếch ở phía đối diện: “Thầy Tàn Khiêm, chính là nhân vật chính của ngày hôm nay, là cháu của Tần lão Đại nhà các chị, nhân tài đấy.”
Ôn Nhung nhanh chóng nhìn về phía đối diện, quả nhiên thấy một chàng trai trẻ thanh tú, màu da trắng trắng, mặc một chiếc áo len kẻ ca rô, đang mỉm cười chào hỏi với chú của anh ta.
Chất lượng kiểu này đúng là thượng phẩm, khó trách P được tiện nhiệm sư thảo.
Bên kia Tần Chân đang cùng cháu mình nhiệt tình hàn huyên đôi câu, hai người đột nhiên nhìn về phía Ôn Nhung, sau đó Tần Chân ngoắc ngoắc tay với Ôn Nhung: “Đến đây, đến đây, anh giới thiệu với hai đứa một chút, Tiểu Khiên, đây chính là cô giáo Ôn Nhung chú vẫn hay nhắc với cháu, lúc con bé này thực tập là chú kèm nó đấy, giờ giữ luôn lại trường, không phải chú tự khen mình đâu, kèm học sinh đúng là…” Tần Chân giơ ngón tay cái lên.
Tần Khiêm lập tức nở một nụ cười, cách cả một cái bàn lớn giơ tay muốn bắt tay với Ôn Nhung, Ôn Nhung vội vàng đứng lên vươn tay.
“Cô giáo Ôn, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Ở nhà tôi vẫn nghe chú nhắc tới cô, nói cô rất lợi hại.”
“A a, không dám nhận.”
“Tiểu Nhung, không cần khách khí như thế, tới đây ngồi” Tần Chân có ý nhường lại chỗ của mình, “Cô với Tiểu Khiêm hàn huyên nhiều một chút, nói với nó tình hình của trường mình bây giờ.”
Ách… Ôn Nhung đột nhiên cảm thấy có rất nhiều ánh mắt nóng bỏng đang nhằm vào mình.
Ôn Nhung dĩ nhiên không muốn sau một đêm đã bị ánh mắt ám sát, lập tức nặn ra một nụ cười, nói: “Không có gì, thầy Tiểu Tần chắc cũng biết rõ tình hình rồi chứ.”
“Cô cũng mới vào không lâu, có thể nói chuyện tâm tình với Tiểu Khiêm được, mau tới đây.”
Tần lão Đại không biết làm sao đột nhiên lại động kinh, không thèm để ý đến ánh mắt Ôn Nhung tự mình chạy tới đem cô ấn đến bên cạnh Tần Khiêm, dùng sức đè bả vai của cô xuống: “Trao đổi tử tế một chút.”
Tần Khiêm ngược lại tỏ ra không sao cả, anh ngồi xuống khách khí rót cho Ôn Nhung một ly rượu vang đỏ, mời cô một chén. “Cô giáo Ôn, thật ra thì trước kia tôi đã gặp qua cô.”
Ôn Nhung chẳng có chút ấn tượng nào, hỏi: “Lúc nào vậy?”
“Hai năm trước, ở Toàn Vận hội.”
Nụ cười trên mặt Ôn Nhung đột nhiên cứng đờ, nhưng cô nhanh chóng cúi đầu làm bộ như đang dùng bữa: “Phải không, tôi không nhớ nổi.”
Tần Khiêm đột nhiên ý thức được mình đã nói lỡ: “Ngại quá….”
“Không sao, nào…, tôi mời anh.” Ôn Nhung hào phóng cười một tiếng, đáp lễ anh ta.
Giữa buổi tiệc, Tần Khiêm là tiêu điểm của quần chúng, Ôn Nhung thật ra chỉ nói với anh ta không quá hai câu, bởi vì có quá nhiều giáo viên nữ muốn tranh nói chuyện với anh ta. Ngồi ở bên cạnh anh ta phía bên kia chính là hoa khôi đứng nhất của tổ ngoại ngữ cô giáo Bạch Huyên Huyên, cô nàng đối với người mới này đặc biệt nhiệt tình, từ số học kéo tới ngoại ngữ, từ ngoại ngữ lan sang địa lý, từ địa lý lại lấn qua lịch sử, tóm lại vớ được cái gì thì nói cái ấy. Tần Khiêm tính tình cũng tốt, kiên nhẫn nói chuyện với cô ta. Được một lúc lâu, những giáo viên nữ khác từ từ thối lui khỏi võ đài, bắt đầu tụ tập thành từng nhóm nhỏ nói chuyện phiếm.
Ôn Nhung thì một phút cũng không bỏ l