
Tác giả: Phong Tử Tam Tam
Ngày cập nhật: 02:58 22/12/2015
Lượt xem: 1341424
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1424 lượt.
ẽ biến chất, loại chuyện chảnh choẹ như vậy tư chất của anh còn kém một chút."
"...." Dịch Phong oán hận nhai thức ăn trong miệng, giây thần kinh của cô gái này rốt cuộc bị Thượng Đế lấy đi đâu mất rồi, tại sao lại khác người như vậy chứ. Cần phải làm thế nào cô ấy mới hiểu?!
*
Doãn Phồn và Chu Tư Thành cũng nhìn thấy Vinh Hưởng rời đi. Đôi mắt phượng của Doãn Phồn tinh tế nhảy lên: "Thì ra cô ấy chính là “em gái” của Vinh Hưởng.”
Chu Tư Thành chỉ nhìn Vinh Nhung đang ngẩn người ngồi đó mà không hề nói gì, lại nhìn về hướng Vinh Hưởng rời đi rồi nhẹ nhàng nhíu mày. Đã sớm nghe nói qua quan hệ của Vinh Hưởng và cô em gái kia rất căng thẳng, mới vừa rồi còn cho là mình đã nhìn nhầm. Bây giờ nghĩ lại, hình nhưđúng là như vậy, nhưng cũng không giống như vậy. Rõ ràng lúc nãy lúc anh trêu chọc Vinh Nhung, thái độ của Vin Hưởng biểu hiện rõ ràng là đang bao che cho cô. Chẳng lẽ là đó là ảo giác của anh sao?
"Thì ra bản chất hồ ly tinh này cũng có di truyền." Doãn Phồn nhẹ nhàng nhả ra một câu, cô gái Vinh Nhung đó, nhìn thế nào cũng không thuận mắt. Một bộ dáng bông hoa trong trắng như vậy, thực sự rất không được chào đón.
Chu Tư Thành chậm rãi xoay người nhìn Doãn Phồn, nâng tay lên sờ tóc của cô, "Ngoan ngoãn ăn cơm đi, hôm nay tâm tình của anh không tốt, chớ chọc anh không vui?"
"...." Doãn Phồn uất ức cúi đầu, tâm tình của anh ta không được, rốt cuộc tại sao không tốt chỉ có chính anh ta mới rõ ràng thôi. Ba ngày hai bữa đến Niêm Hoa, cô thật sự muốn xem, tương lai anh ta sẽ thua trong tay người nào.
*
Lúc tan học, trong xe đưa đón của nhà họ Vinh chỉ có một mình Vinh Nhung, tài xế đón cô xong thì lặp tức khởi động xe, đương nhiên là Vinh Hưởng đã nói trước với tài xế. Vinh Nhung cũng không hỏi, cứ như vậy mà yên lặng tựa vào chỗ ngồi phía sau nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ mà ngẩn người.
Vinh Hưởng không thích cô cũng không làm, Vinh Hưởng không muốn đi cùng nhau, cô hỏi nhiều hơn nữa cũng không làm nên chuyện gì. Hạnh phúc là một chuyện xa vời, quả nhiên sẽ không lọt vào trong tầm tay của cô. Nhưng, tại sao loại cảm giác này giống như mười năm trước lúc cô rời khỏi nhà họ Vinh như vậy, thật sự cô sẽ cách anh càng ngày càng xa sao?
Ngày hôm sau có tiết thể dục, học nhảy cao. Dây thần kinh vận động của Vinh Nhung vốn đã không được tốt cho lắm, nhảy cao thì càng thêm không tốt. Hơn nữa tới chu kỳ sinh lý, cả người đều lười nhác, đứng ở trên sân trường không muốn nhúc nhích.
Xa xa cô nhìn thấy Vinh Hưởng đang thong thả đi tới, tiếp đó lại thấy các bạn học đi sau anh. Tương Mạch ở bên cạnh nói thầm với cô: "Nghe nói thầy giáo dạy Tiếng Anh của bọn họ có chuyện, nên đổi tiết với thầy dạy thể dục, nhưng sao lại đổi cùng tiết học với chúng ta." Hình như Vinh Hưởng cũng nhìn thấy cô, nhưng vì khoảng cách xa nên không nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh. Chỉ thấy anh cùng đám người Dịch Phong bắt đầu chơi bóng ở trên sân, bên sân lập tức có rất nhiều người vây quanh.
Nhìn anh cười nói vui vẻ với đám bạn học, bụng của Vinh Nhung lại đau nhói từng đợt, bên tai không ngừng phát ra tiếng ong ong, cả người cũng trở nên khó chịu. Nhảy mấy lần đều bị va chạm, thầy giáo thấy sắc mặt của cô không được tốt, nên cho cô nghỉ tập. Vinh Nhung ngồi ở dưới gốc cây, tầm mắt không bị khống chế lại nhẹ nhàng nhìn sang sân banh bên kia. Vinh Hưởng vừa vào sân thì đã sút vào ba quả, bên sân bóng truyền đến âm thanh thét chói tai.
Vinh Nhung rũ mắt xuống, vùi đầu vào hai đầu gối, bàn tay nhẹ nhàng ôm bụng.
Không biết đã trải qua bao lâu, sân banh bên kia hình như không còn huyên náo như lúc nãy nữa. Trong lúc mơ màng, một đôi giày chơi bóng hiệu Nike xuất hiện trong tầm mắt của cô, Vinh Nhung ngẩng đầu lên thì không nhìn thấy gì vì gương mặt của anh đã bị ánh sáng chói mắt che lại. Ánh sáng quá chói mắt khiến cho cô chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh đang đứng ở trước mặt mình.
"Tại sao sắc mặt lại khó coi vậy." Vẫn là giọng điệu lạnh lùng như cũ, nhưng khi Vinh Nhung nghe được lại cảm thấy rất ấm áp. Không nhịn được mà hốc mắt trở nên ướt át, không dám nhìn anh nữa, chỉ sợ ánh sáng chói mắt kia sẽ làm mắt cô bị thương rồi chảy ra chất lỏng.
Vinh Hưởng nhìn cô không nói lời nào, cúi người xem thử cô ra sao. Hương trà xanh nhàn nhạt đập vào cánh mũi, Vinh Nhung không kìm được ngẩng đầu lên, ánh mắt cùng anh giao nhau, nhìn thấy lo lắng trên khuôn mặt quen thuộc ấy, tất cả những uất ức trong lòng cũng lập tức tan biến.
"Tại sao lại khóc? Khó chịu sao?" Vinh Hưởng có chút luống cuống, nhìn mặt cô tái nhợt như vậy, anh ngồi nhổm trước mặt cô, giọng nói cũng bắt đầu trở nên dịu dàng. Mỗi lần thấy cô khóc, anh lại không biết làm sao. Mười năm rồi cũng không thể cải thiện, nước mắt của cô, có thể làm tổn thương đến anh.
Vinh Nhung nhẹ nhàng hít hít cái mũi, ngón tay tùy tiện lau nước mắt. Vinh Hưởng thấy cô chỉ lắc đầu, nhưng trên mặt lại rõ ràng không có một chút huyết sắc, lo lắng trong mắt càng phát ra rõ ràng: "Nhung Nhung làm sao vậy, khó chịu nơi nào, nói cho anh nghe."
"Anh...." B