
Tác giả: Phong Tử Tam Tam
Ngày cập nhật: 02:58 22/12/2015
Lượt xem: 1341417
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1417 lượt.
iêu căng khó có thể thân cận.
Hình như là, năm bảy tuổi đó, Vinh Hưởng tan học trở về tận mắt bắt gặp Tống Hải Thanh và Vinh Kiến Nhạc ở trên giường. Từ đó về sau, Vinh Hưởng nhìn cô lúc nào cũng là vẻ mặt lạnh nhạt. Thân thế của cô....rốt cuộc cũng lộ ra ngoài ánh sáng ở trước mắt của Hồng Mộ. Cô bị tuyên bố, vĩnh viễn không thể đạt được cái kỳ vọng nho nhỏ kia của mình.
Nhưng chỉ có một phần ấm áp thật sự thuộc về của cô, chân thật chạm đến. Từ sau cái năm đó, cô đã bắt đầu không hiểu tâm tư đối với anh rốt cuộc là như thế nào. Có lẽ cô vẫn còn đang đắm chìm trong giấc mộng kia chưa tỉnh lại, có lẽ chỉ là một phần đơn thuần nào đó lệ thuộc vào anh trai. Nhưng Vinh Hưởng nhất định sẽ không giống cô, chỉ vì ba chữ Tống Hải Thanh kia mà anh có thể tiếp nhận cô một lần nữa, khiến cô cảm động đến rơi nước mắt.
Mỗi lần anh đối với cô là vẻ mặt ôn hoà, dáng vẻ của cô lại càng hèn mọn van xin. Cô không phải là cô bé yếu đuối dễ dàng van xin người khác, chỉ riêng đối với anh thì cô hoàn toàn không có một chút giới hạn nào. Trên thế giới này, chỉ có một người như vậy là thật lòng đợi cô.
Vinh Hưởng quay đầu lại nhìn thấy cô, cười nói: "Tắm xong rồi sao?"
Ánh mắt Vinh Nhung lóe sáng, "Dạ."
Nhìn bộ quần áo thể thao rộng thùng thình của anh trên người cô, giống hệt một đứa bé vụng trộm mặc quần áo của người lớn vậy. Khóe miệng của Vinh Hưởng chứa đựng nụ cười: "Tại sao mấy năm này vóc dáng lại không hề phát triễn vậy."
"Nói bậy, em có rất nhiều thịt đấy!" Vinh Nhung nói xong liền đem quần áo thể thao bó ra sau lưng, trong lúc nhất thời đường cong phát triển cực chuẩn của cô đều lộ ra hết. Ngực nhô ra như ẩn như hiện, vô cùng nổi bật dưới lớp quần áo màu trắng. Nhất thời khiến mặt của Vinh Nhung nóng lên vội vàng buông tay.
Vinh Hưởng lúng túng dời ánh mắt đi.
Trong chốc lát hai người đều không biết nói gì, Vinh Nhung cắn môi dưới, thật lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Anh, dì ấy...."
"Em không cần lo lắng, mặc kệ xảy ra chuyện gì thì cũng có anh ở đây." Vinh Hưởng cười cười.
Vinh Nhung nhếch môi, miệng lộ ra cái răng khểnh, "Em không lo lắng tí nào cả."
Vinh Hưởng nghe xong lời của cô thì sững sờ, "Em tin tưởng anh đến vậy sao? Nếu như anh không lay chuyển được mẹ của anh thì sao?"
Vinh Nhung nheo lại mắt, khẽ lắc đầu một cái, "Sẽ không, anh rất lợi hại."
"Anh lợi hại như thế nào?" Vinh Hưởng cũng không nhịn được mà nheo mắt trêu chọc cô, "Có phải là từ trước tới bây giờ anh bắt nạt em rất lợi hại hay không?"
"Vinh thiếu gia, cái trò đùa dai của một nhóc con mà đáng đáng để anh kiêu ngạo sao?"
"Ưm, đúng là không có gì để kiêu ngạo. Bây giờ bắt nạt em khóc, mới đáng kiêu để ngạo đây."
"....Anh, chẳng lẽ anh có thể chất S tiềm tàn hay sao?"
"Tiềm tàn, anh vốn chính là S!"
"...." Chẳng lẽ đây là chuyện đáng tự hào??
*
Đến giờ ăn cơm Hồng Mộ vẫn còn tức giận nên khóa trái cửa nhốt mình ở trong phòng, làm thế nào cũng không chịu đi ra ngoài. Vinh Hưởng gõ cửa vài lần, nói lời dịu dàng một lúc lâu mà bên trong vẫn không có chút động tĩnh nào. Tính tình bướng bỉnh của Vinh Hưởng cũng nổi lên, ngồi ở trên bàn buồn bực ăn cơm.
Vinh Nhung cầm chiếc đũa, lo lắng nhìn anh, "Anh bưng cơm vào cho dì ấy đi."
"Không cần, vú Lưu đã làm rồi. Ăn cơm của em đi!"
Vinh Nhung cúi đầu ăn cơm, không nói thêm gì nữa. Tính khí của Vinh Hưởng không tốt, lúc anh buồn bực nói gì anh cũng không nghe theo, càng nói thì càng làm cho tình huống trở nên bê bát hơn thôi. Đương nhiên là Vinh Hưởng không có khẩu vị cho nên anh chỉ ăn một chút thì đã để đũa xuống, lạnh lùng ngồi đó giống như một pho tượng.
Vinh Nhung len lén nhìn anh, bị anh hét một tiếng: "Ăn cơm nhanh lên, ăn xong anh dẫn em về nhà lấy đồ."
"Vâng." Đã quen với tính khí đại thiếu gia của anh, nhưng không ngờ hai năm qua hình như nó lại càng phát triễn mạnh hơn.
Vinh Nhung biết bởi vì mình cho nên Vinh Hưởng rất khó xử. Vì vậy lúc về đến căn nhà nhỏ của Tống Hải Phong thì Vinh Nhung mới nhỏ giọng nói: "Anh, nếu không em...."
"Nếu em dám nói không theo anh trở về, thì sau này em vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến việc sẽ tiếp tục trở lại nhà họ Vinh."
Một câu nói nhẹ nhàng của Vinh Hưởng lặp tức chặn họng của cô lại, Vinh Nhung cắn môi không lên tiếng, yên lặng đi trước lên lầu.
Vinh Hưởng đi theo phía sau cô, nhìn vào dáng người thon gầy của cô mà có chút đau lòng.
Nhìn thấy Tống Hải Phong không có ở nhà, Vinh Nhung lặp tức cảm thấy nhẹ nhõm. Nếu như ông ta có ở đây thì cô sợ tính khí của Vinh Hưởng lại nổi điên lên mà đánh nhau một trận, thật sự cô không ngăn anh được. Vinh Nhung dọn dẹp quần áo trong phòng mình, Vinh Hưởng ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, nhìn bố cục của căn nhà. Căn nhà 90 m2, ba người ở xem ra cũng không đến nổi chật, chỉ là phòng vệ sinh kia, thấy thế nào cũng khó chịu. Khung cửa kiểu cũ, trên ván cửa còn có kính mờ.
Vinh Nhung nói Tống Hải Phong nhìn lén cô tắm, chắc hẳn chính là nhìn lén từ chỗ này. Nghĩ tới đây, trong lòng Vinh Hưởng có chút phiền não. Anh muốn hút thuốc lá, nh