Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Gian Phi

Gian Phi

Tác giả: Lạc Lạc Đào Hoa

Ngày cập nhật: 03:08 22/12/2015

Lượt xem: 134850

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/850 lượt.

ệc lợi dụng thân phận của bản thân để đi cửa sau đã không thèm nói đến, lại còn hãm hại người qua đường vô tội là tôi đây, thật sự là… xuất môn quên xem hoàng lịch mà! =.=
“Thế nào, đã sẵn sàng chưa?” Cô ta cười dịu dàng, có điều nụ cười kia nhìn sao cũng cực kì thâm hiểm.
Quên đi, thức thời thì cứ nhận cái gì trời ném cho mình đi. “Được rồi, có điều cô có thể nói cho tôi biết, ờ, thân thể này của cô sống đến bao nhiêu tuổi được không?”
“Một trăm lẻ sáu năm dương thọ, cũng đủ cho ngươi tiêu xài.”
Không đợi tôi nói tiếp, cô ta hướng về phía tôi phất tay một cái, một lực mạnh không thể kháng cự lại kéo tôi xuống, nhập thẳng vào người đang nằm trên mặt đất, tôi chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, tiếp theo sau đó liền mất đi tri giác.
Mặt không chút thay đổi nhìn hồn phách Tần Ưu ngã vào trong thân thể mình, Kỷ Vận không thể không khe khẽ thở dài một hơi.
“Tiên tử, nên đi rồi.” Một luồng khói xám hình người vô thanh vô thức xuất hiện bên cạnh Kỷ Vận, khẽ nói.
Kỷ Vận lạnh nhạt nhìn kẻ bên cạnh, thanh âm mềm nhẹ, giống như đang hỏi đối phương lại giống như đang hỏi chính mình: “Nàng ta vì sao nhất định muốn phải làm một nữ nhân bại hoại?”
“Điều này…” Bóng người mờ ảo dường như cũng không thể lý giải nổi suy nghĩ của Tần Ưu, đương nhiên càng không có tài cán giúp Kỷ Vận trả lời.
“Quên đi, đi thôi.” Lại liếc mắt về phía thân thể của chính mình một cái, Kỷ Vận xoay người rời đi trước.






Từ từ mở mắt, tôi phát hiện bản thân vẫn nằm trên mặt đất y như cũ, xem ra thời gian trôi qua cũng không lâu lắm, có chút khó khăn khi cử động, cảm thấy hơi khó chịu trong cơ thể, cũng khó trách, vừa ăn độc dược, không chết đã là tốt lắm rồi, chỉ mong sẽ không để lại hậu di chứng nghiêm trọng.
Nhìn ra bên ngoài trời còn chưa sáng, tiếp theo phải làm sao đây?
Khi tôi tỉnh lại, ngoài ký ức của chính tôi còn có trí nhớ lưu lại trong thân thể này. Lại phải nói, Đức phi kia sao có dũng khí như thế, dám lớn mật đổ độc dược vào miệng tôi, thì ra là bởi vì Kỷ Vận sẩy tay đánh vỡ chén lưu ly do hoàng đế ngự ban!
Chiếu lẽ thường mà nói, phá hủy vật được ngự ban chính là tử tội, cho nên Đức phi luôn hận Kỷ Vận muốn chết kia, sau khi nhận được mật báo của cung nữ đã dấu dấu diếm diếm mọi người lén mang theo độc dược vội vã đến ép Kỷ Vận uống, cũng chuẩn bị sự tình sau đó là Tiểu Nhị sẽ tuyên bố với bên ngoài: do Thục phi ‘sợ tội nên tự vẫn’.
Hừ hừ hừ! Chỉ bằng ba cái chiêu vặt vãnh này mà định ép tôi chết hả?
Tôi cười khẽ, “Đúng rồi, Tiểu Nhị, lấy cái chén lưu ly hoàng thượng ban cho ta ở hội yến hôm trước ra đây, ta muốn dùng.”
“Cạch!”
Tay Tiểu Nhị run lên, lược ngà voi rơi xuống đất, trong gương hiện lên bóng người cô ta như lá mùa thu rụng bay trong gió, sắc mặt cũng tái nhợt như người chết.
“Có chuyện gì xảy ra à?” Tôi biết thừa còn cố ý hỏi.
“Nương… Nương… Cái đó… Cái chén lưu ly đó… Người…”
Tôi chậm rãi xoay người, khẽ nhíu mày: “Tiểu Nhị, ngươi đã làm gì? Tối hôm qua trước khi đi ngủ không phải ta đã sai ngươi đem chén lưu ly cất đi rồi sao?” Lông mày lại khẽ nhíu, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”
“Nô tì đáng chết!” Tiểu Nhị “bịch” một tiếng quỳ xuống sàn nhà, đến cả môi cũng trở nên tái nhợt.
“To gan!” Tôi khẽ quát, khóe mắt lóe lên quét qua tất cả mọi người đứng một bên thân thể đang run rẩy, rồi quay lại, ánh mắt chăm chú nhìn Tiểu Nhị gằn từng chữ: “Ngươi đã làm gì với chén lưu ly rồi?!”
“Nương nương tha mạng! Nương nương tha mạng! Nô tì… Nô tì…” sợ hãi ánh đầy trong mắt Tiểu Nhị, thân thể run rẩy không ngừng, ngay cả nói cũng không nổi.
“Mai Nhi!” Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía một cung nữ khác đang đứng bên cạnh.
“Có nô tì.”
“Đi lấy chén lưu ly lại đây cho ta.”
“Vâng.”
Từ trong trí nhớ của Kỷ Vận, tôi biết Mai Nhi này cùng với một đám người phía trước kia đều là hạ nhân được phân phó cho tôi khi gả đi, ngoại trừ những người khác thì Mai Nhi và Tiểu Nhị chính là thiếp thân thị tì của tôi.
Không lâu sau, Mai Nhi liền ôm một hộp cổ đẹp đẽ thơm ngát trở lại.
“Nương nương, nô tì đã mang chén lưu ly đến.”
“Mở ra.”
“A ── “
Khi nắp hộp mở ra, một đống toàn mảnh lưu ly vỡ vụn làm Mai Nhi kinh hoảng la lên một tiếng, đương nhiên tôi cũng thay đổi sắc mặt.
“Tiểu Nhị!” Tôi trừng mắt nhìn Tiểu Nhị, nổi giận đùng đùng: “Rốt cục chuyện này là sao?! Ngươi đã làm cái gì?!”
“Không có! Nô tì không có! Nương nương tha mạng!…” Tiểu Nhị mặt trắng bệch không ngừng dập đầu, chỉ sau vài cái trên trán đã sưng đỏ.
Tôi lạnh lùng nhìn bộ dạng vô cùng thê thảm của cô ta, trong lòng không có một chút thương xót.
“Người đâu, đem nô tì này ra ngoài!” Kẻ bán chủ cầu vinh là kẻ không đáng để thương xót.
“Nương nương tha mạng! Nô tì không phải cố ý! Là Đức phi nương nương! Là Đức phi nương nương bà ấy…” Nỗi sợ lớn dần khiến Tiểu Nhị cuối cùng cũng sụp đổ, cô ta nhất định cho rằng tôi đang báo thù.
“To gan! Chính ngươi gây ra chuyện lại dám có dũng khí đổ tội cho Đức phi? Lôi ra ngoài ch