
Tác giả: Lạc Lạc Đào Hoa
Ngày cập nhật: 03:08 22/12/2015
Lượt xem: 134899
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/899 lượt.
đã khiến tôi phải sử dụng thân thể này, tôi cũng đại khái là hiểu vấn đề bắt nguồn từ đâu rồi. Chỉ là, tôi cũng không biết nguyên nhân cụ thể, đương nhiên cũng sẽ không có biện pháp giải quyết, may mà tình huống cũng không quá tệ, ngay cả hài tử cũng sinh hạ bình an, tôi nghĩ chắc cũng không có gì đáng lo.
Vứt bỏ sầu lo không cần thiết đó, tôi bắt đầu tính toán làm thế nào mới có thể dễ dàng thuận lợi mà thuyết phục được Diệp Thịnh Mân!
Theo đúng như quy định thì phi tần không thể ra khỏi kinh thành, ngay cả xuất cung mà cũng phải được hoàng đế phê chuẩn nữa là. Nên đối với việc tôi xuất kinh lần này bị liệt vào hàng tuyệt đối cơ mật, ngoại trừ những người có liên quan, những người khác chỉ biết là Thục phi nhiễm bệnh đóng cửa ở trong cung, không thể gặp người ngoài, đại hoàng tử Cấp Duệ cũng bị đưa tới chỗ Thái hậu chăm sóc.
Lần này xuất cung, ngoài Mai nhi ra tôi cũng không mang theo bất cứ người nào của Tây Duệ cung, thậm chí ngay cả Lan nhi cũng bị tôi bỏ lại trong cung để ứng phó với những tình huống đột ngột phát sinh, mà phụ trách an toàn của tôi, dĩ nhiên là do tam ca Kỷ Hành đảm nhiệm. Đồng thời huynh ấy còn chọn từ trong cấm vệ quân bốn cao thủ để đi theo phòng ngừa bất trắc.
Có điều khi tôi chuẩn bị xuất cung lên đường, thì lại có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
“Hoàng thượng?!” Mở to hai mắt nhìn nam nhân dù đang mặc thường phục nhưng cũng không che đậy được khí chất trời sinh cao quý đang ngồi trong xe ngựa, đột nhiên tôi cảm thấy thật nhức đầu. Đừng nói là hắn cũng muốn “trốn cung đi bụi” giống tôi nha?
Trọng Tôn Hoàng Gia vừa nhướng mày vừa cười: “Thật hiếm khi được nhìn thấy Vận nhi giật mình, tính ra hôm nay trẫm cũng có chút thu hoạch rồi.”
“Tại sao lại là lớn thứ hai mà không phải là lớn nhất?” Trọng Tôn Hoàng Gia cũng không bất mãn, chỉ đơn thuần là tò mò.
Tôi cười, “Tướng công cũng biết Diệp tiên sinh hàng ngày đều đến Thủy Vân Giản uống trà dùng điểm tâm chứ?” Vì để nắm chắc cơ hội thuyết phục Diệp Thịnh Mân, tôi phải làm đủ các điều tra khảo sát, trước kia khi thi đại học cũng không tốn nhiều công sức như thế này đâu.
“Ồ?” Hắn nhướng mày đầy hứng thú, “Không nhìn ra là nàng rất dụng tâm nha!”
“Thiếp thân ở trước mặt tướng công nói thánh nói tướng như thế, nếu ngay cả mặt của Diệp tiên sinh cũng không nhìn thấy, chẳng phải là nên tự vả miệng mình hay sao?”
“A!” Trọng Tôn Hoàng Gia khẽ cười, “Thủy Vân Giản này có chỗ nào xuất sắc, khiến cho Diệp Thịnh Mân phải lưu luyến không thôi như thế?”
“Nghe nói Diệp tiên sinh thích nhất trà Long Tĩnh Tây hồ do chủ nhân nơi này thu mua, nếu đem pha với nước suối ở Toái Ngọc Tuyền của Tử Uẩn sơn trang ngoại thành Định Châu thì có thể nói là cực phẩm nhân gian.” Ngẫm lại thì tôi cũng hiểu được thế nào là lưu luyến không thôi, không biết là có được may mắn nếm thử một lần hay không đây. “Mặt khác, đầu bếp Ngưu Hằng Sở của Thủy Vân Giản làm điểm tâm là số một ở Định Châu: thất sắc thủy tinh bao, bạch ngọc phù dung giáo, phỉ thúy thiên tằng tô (- há cảo bảy màu, sủi cảo trắng gói hình hoa sen, bánh kếp phỉ thúy trăm tầng) đều là mỹ vị khó tìm, nghe nói ngay cả ngự trù (- đầu bếp trong cung) cũng không làm được món ăn quý giá và đặc biệt như thế!”
Trọng Tôn Hoàng Gia sau khi nghe xong thì trong mắt ánh đầy sự khó hiểu, “Nói như vậy thì Thủy Vân Giản này phải là đệ nhất ở Định Châu chứ, sao lại trở thành thứ hai?” Đúng là suy nghĩ nhạy bén nha!
“Chuyện này thì lại phải nhắc đến thân phận của hai vị chủ nhân Thủy Vân Giản và Thiên Diệp Cư được xưng tụng là đệ nhất kia.” Châm một ly trà cho hắn, tôi cũng thuận thế ngồi xuống bên cạnh, “Chủ nhân của Thủy Vân Giản là Văn Sanh, cũng là người đứng đầu của Tử Uẩn sơn trang, mặc dù tài học hơn người nhưng lại không muốn tham dự khoa khảo, chỉ muốn theo nghiệp tổ tiên mấy đời làm thương gia, tích lũy được gia tài to lớn xây nên Tử Uẩn sơn trang, trong nhà thực khách hơn trăm người, tính cách hào phóng trượng nghĩa, lại có mối tương giao hiếm có với người như Diệp Thịnh Mân. Còn chủ nhân của Thiên Diệp Cư…” Tôi nhìn hắn cười gian xảo, “Nghe nói là người trong giang hồ, không rõ danh tính ra sao, chỉ biết là thế lực chống lưng không nhỏ, lai lịch tương đối lớn, có vẻ là liên quan đến một vài người trong triều, ngay cả quan lại ở Định Châu cũng phải nể mặt hắn ba phần, cho nên cái danh hiệu ‘đệ nhất’ này đương nhiên chẳng ai dám tranh dành với hắn cả.”
“Có liên quan đến người trong triều?” Đôi lông mày anh tuấn của Trọng Tôn Hoàng Gia hơi nhíu lại, “Có biết là người nào không?” Vừa mới nói xong, chính hắn lại bật cười, tôi cũng phì cười, “Loại chuyện như thế này, làm sao mà thiếp thân tìm hiểu được chứ.”
“Nếu đã như thế, vậy bây giờ chúng ta mau đi nếm thử mấy món được xưng tụng là nhất tuyệt điểm tâm đi.”
“Tướng công thong thả” tôi đứng lên theo Trọng Tôn Hoàng Gia, “Bây giờ là thời gian dùng bữa tối, Ngưu Hằng Sở chỉ làm điểm tâm sáng thôi, nếu tướng công không để ý, thiếp thân đã chuẩn bị một bữa t