Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Giao Dịch Tình Nhân

Giao Dịch Tình Nhân

Tác giả: Liên Trân

Ngày cập nhật: 03:44 22/12/2015

Lượt xem: 134530

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/530 lượt.

tiêu bị cô điều tra , cũng không phát hiện anh chính là người ngày đó trong Câu Lạc Bộ.
“Anh ta là người có tiếng tăm, độ nổi tiếng so với ánh sáng trên trời tương đối giống nhau, nhất là anh ta đẹp trai như vậy! Cô đương nhiên cho rằng mình giống như đã từng quen biết anh ta.”
"Ưm. . . . . ." Đại Nhi ngẩn ngơ, trầm ngâm suy nghĩ, toàn bộ ánh nhìn tập trung lên thân hình cao lớn kia.
Bao Thành Công tiếp tục nói chuyện, nhưng Đại Nhi dường như không thể nào chuyên tâm. . . . . .
"Cô có đang nghe tôi nói chuyện hay không hả?" Bao Thành Công khó chịu lên tiếng, muốn kéo ánh mắt thèm thuồng của Đại Nhi về.
"Có, có, có!"
Đại Nhi gật đầu liên tục, đẩy cánh tay đang ngăn cản tầm mắt của mình sang một bên, tiếp tục hướng ánh mắt si mê đến người đàn ông đặc biệt đó.
“Tôi đang nghĩ chúng ta có nên lẻn vào nhà chứa xe của Khóa Quốc xem qua một chút, biết đâu có thể tìm được manh mối gì đó.” Bao Thành Công nói.
"Ừm, được." Đại Nhi nghe tai trái, ra tai phải, thuận miệng trả lời.
Bao Thành Công thấy thái độ lơ đễnh của cô, vươn tay hung hăng ở trên đầu cô gõ một cái.
“Tôi cho cô hoàn hồn lại!”
"Ui..! Thật là đau!" Đại Nhi nhíu chặt hai hàng lông mày lại, nhăn mặt kêu rên, vẻ mặt không cam tâm lấy lại tinh thần.
"Cô nghe kỹ cho tôi, tối hôm nay phải đi."
"Phải đi hôm nay?" cô hoài nghi hỏi.
"Không sai!"
"Nhưng là, Có người ngốc đến độ muốn gạt tiền bảo hiểm mà lại đi đem xe mất trộm giấu ở chỗ của mình sao?” Đại Nhi gãi gãi đầu, buồn bực hỏi.
". . . . . ." Bao Thành Công không thốt nên lời, cô nói cũng không sai!
“Tôi cảm thấy anh ta không phải là loại người đi lừa gạt tiền bảo hiểm như vậy!”
Đại Nhi buộc lại tóc đuôi ngựa, con ngươi dáo dác xoay tròn, vẻ mặt suy tư.
"Cô cảm thấy? Cái mà cô cảm thấy có ích gì không? Chuyến đi này của chúng ta, để ý nhất chính là chứng cớ! Không có bất kỳ chứng cớ nào, hai bên đều là nghi phạm, ai cũng không thể đưa ra kết luận." Bao Thành Công khiển trách, anh biết Đại Nhi đã nổi máu thiên vị.
"Nếu không, anh có chứng cớ sao?" Đại Nhi hỏi lại.
"Không có. Có chứng cớ, còn cần điều tra sao?" Bao Thành Công tức giận trả lời.
"Nếu không, anh có đề nghị gì? Muốn điều tra thế nào?" Đại Nhi thảo luận.
Trên thực tế, vụ án này khó giải quyết , đến bây giờ bọn họ còn chưa bàn bạc để đưa ra phương án giải quyết thỏa đáng, tất cả là một mớ hỗn độn, không có đầu mối.
"Không có." Anh trả lời Đại Nhi.
"Nói như vậy, chúng ta chỉ có thể ngày ngày len lén đi theo sau đít anh ta? Hay là muốn dùng cái phương pháp nguyên thủy nhất, đần nhất nhưng cũng thông minh nhất?"
"Đại khái đi!" Bao Thành Công nhún nhún vai.
"Tôi cảm thấy được tôi nên đi đến gần anh ta, tương đối có thể hiểu rõ nhiều hơn."
Đại Nhi chống cằm như có điều suy nghĩ, ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn hình dáng anh tuấn đang bị vây giữa đám đông.
Theo dõi một người, hơn nữa còn hiểu rõ cuộc sống của người đó, nhất định là hết sức thú vị!
Đại Nhi dáo dác theo dõi Mạc Vô Tâm cả ngày, giờ phút này, cô theo đuôi anh tiến vào một nhà hàng.
Tìm cái bàn trong góc khuất, ngồi vào chỗ của mình, cô len lén nhìn quanh Mạc Vô Tâm.
"Cho cô gái mặc áo lông Pikachu một ly nước cam." Mạc Vô Tâm đưa tay vẫy người phục vụ, lặng lẽ chỉ chỉ hướng Đại Nhi đang ngồi giao phó.
Mấy phút sau, một ly nước cam được đưa đến trước mặt Đại Nhi.
"Tôi không có gọi, cái này không phải của tôi!" Đại Nhi không hiểu chuyện gì xảy ra, hướng người phục vụ mạnh mẽ khoát tay.
"Là anh ấy muốn tôi đưa tới." Người phục vụ vươn tay, dời tầm mắt của Đại Nhi sang chiếc bàn của Mạc Vô Tâm phía bên kia, lễ phép nói với cô.
Mạc Vô Tâm mỉm cười, khách sáo nâng ly với cô.
"Ách!" Đại Nhi trên mặt thoáng chốc trở nên ửng hồng, lúng túng.
Anh đây là ý gì?
Anh biết cô theo dõi anh? Còn là. . . . . . để ý đến cô ?
Ha ha! Trong phim truyền hình đều có những cảnh như vậy nha! Đàn ông muốn làm quen phụ nữ không phải đều dùng một chiêu này sao!
Đại Nhi cho là như vậy . . . . . . cô say mê ảo tưởng, trong lòng có mấy phần đắc ý.
Ba phút sau, Mạc Vô Tâm từ chỗ ngồi của anh đứng dậy, liếc mắt nhìn cô một cái, ưu nhã vén vạt áo tây trang ra, một tay đút vào túi quần, thong thả đi về phía cô đang ngồi.
Đại Nhi hoàn hồn, thấy anh đang tiến về phía mình, trong đầu hiện lên hình ảnh bảy con nai đang đấu đá lẫn nhau một cách điên cuồng.
Anh muốn làm cái gì, anh thật sự muốn đến gần để………làm quen với cô sao?
"Tôi có thể ngồi xuống không?" Mạc Vô Tâm đứng lại ở trước bàn của cô, hỏi một cách lịch sự.
"Có, có. . . . . . Có….thể." Đại Nhi líu lưỡi, lắp bắp nói hết câu.
Anh ngồi xuống, lấy ánh mắt hứng thú, tỉ mỉ, không một chút khách khí nào, quan sát cô.
Chính là cô! Lần trước trong Câu Lạc Bộ hại anh thê thê thảm thảm.
"Thế nào? Cô đang lo lắng sao? Sợ tôi ăn thịt cô?" Mạc Vô Tâm nhẹ liếc cô một cái, con ngươi thoáng chốc hiện lên sự hài hước, bỡn cợt.
Cô không hợp với tiêu chuẩn chọn phụ nữ của anh! Dáng người gầy gò không có một chỗ nào đẫy đà, làm cho người ta khô