pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn

Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn

Tác giả: Mạn Nam

Ngày cập nhật: 03:19 22/12/2015

Lượt xem: 1341456

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1456 lượt.

cũng cảm thấy anh đi vào là chuyện đương nhiên. Từ Du Mạn còn mang tới cho anh một ly nước, giống như ngày trước, cô chính là dùng ly giấy sử dụng một lần. Sau khi Cố Uyên uống một ngụm, không đặt ly giấy xuống, mà cầm trong tay xoay tròn. Đúng lúc cô phát hiện anh đang làm giống hồi nhỏ. Từ Du Mạn thấy anh chỉ xoay ly giấy mà không nói lời nào liền nổi giận:
“Thầy rốt cuộc muốn nói gì thì nói đi. Còn tưởng rằng mình là đứa bé mà còn xoay cái ly.”
“Ha ha, Mạn Mạn… em còn nhớ rõ chuyện khi còn bé sao?” Nói xong, Cố Uyên cũng muốn tát cho mình một cái, cái gì là nói nhảm, anh đây chính là đang nói nhảm. Mạn Mạn nhìn thấy tấm hình trong ví tiền của anh thì có phản ứng như vậy, sao có thể không nhớ rõ?
“Khi còn nhỏ? Em lúc mấy tháng cũng là khi còn bé, lúc một tuổi cũng là khi còn bé, lúc hai tuổi cũng là khi còn bé, không biết thầy Cố nói khi còn bé là lúc nào?” Từ Du Mạn bản tính trẻ con nói.
Cố Uyên biết, Mạn Mạn như vậy là đang giận anh. Đang muốn nói chuyện, thì cô lại kêu lên rồi vội vã chạy vào phòng tắm. Cố Uyên còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy trong phòng tắm cô âm thanh ngã xuống.
Phải nói, vận khí của Từ du Mạn thật là không tốt. Cô chợt nhớ tới mình vẫn còn đang xả nước nóng chuẩn bị tắm, vội vã chạy vào phòng tắm. Trong bồn tắm nước đã tràn hết ra ngoài, trên đất cũng đã có một tầng nước. Vốn là trong phòng tắm, trên mặt đất nhất định được lát gạch sàn chống trơn, nói như vậy nhưng phía trên ngay cả có nước cũng sẽ không trượt chân. Từ Du Mạn tại sao lại ngã sấp xuống đây, cô buồn bực vì vận số của cô quá kém. Cục xà bông thơm cô đặt ở bên cạnh bồn tắm bị nước tràn ra làm rơi xuống đất, hơn nữa bị nước tràn ra khắp nơi bao phủ lên. Lúc Từ Du Mạn luống cuống đi vào, cũng không chú ý dưới chân, cho nên thật bất hạnh đã dẫm lên cục xà bông thơm trên mặt đất, cho nên liền ngã xuống rồi.Lúc Cố Uyên đi vào, Từ Du Mạn đang nằm trên đất, cả người ướt đẫm, trong miệng vẫn còn đang nói:
“Sao miệng lỗ thoát nước bị chặn lại rồi hả?”
Cố Uyên thấy buồn cười. Xem ra ngã không nghiêm trọng lắm, còn có hơi sức mắng chửi người đấy. Nhưng Cố Uyên vẫn nhanh chóng đi tới bên cạnh cô, tắt nước đi, sau đó nhấc cái vật chặn lỗ thoát nước ra, rồi bế ngang cô lên. Từ Du Mạn mặc áo sơ mi, bình thường áo sơ mi gặp phải nước sẽ trở nên gần như trong suốt, cô đang mặc chính là áo sơ mi như vậy. Hơn nữa, làm cho Cố Uyên càng thêm nóng hừng hực chính là cô không mặc áo lót!
Ánh mắt không tốt xúc cảm tốt



Cảnh sát tới nhà


Mới vừa rồi anh còn không nhìn thấy, đi theo ở đằng sau cảnh sát là một người phụ nữ xinh đẹp đang mang thai, thoạt nhìn rất mau sẽ đến ngày sinh. Cảnh sát ở phòng khách nhìn chung quanh một vòng, nói với người phụ nữ có thai:
“Không có gì khác thường.”
Người phụ nữ có thai không tin nói: “Mới vừa rồi tôi rõ ràng nghe thấy bên trong truyền đến tiếng hét.”
Cố Uyên lần nữa thấy buồn cười, thì ra là tiếng hét “thê thảm” của Từ Du Mạn dẫn tới. Chỉ là anh đồng thời còn có chút vui mừng. Xem ra còn có rất nhiều người quan tâm đến Mạn Mạn. Mấy cảnh sát đang định tiến vào phòng ngủ của Từ Du Mạn, tiến thêm một bước kiểm tra thì chuông cửa lại vang lên. Cố Uyên muốn đi mở cửa, nhưng cảnh sát ngăn anh lại, không để cho anh ra mở cửa. Coi anh là người bị tình nghi, sợ anh thừa dịp mở cửa chạy trốn? Thật là mấy anh cảnh sát đáng yêu. Nếu như anh là nghi phạm, còn có thể ung dung như vậy đứng ở chỗ này xem bọn họ kiểm tra sao? Một người trong đám cảnh sát đi mở cửa. Là một người trẻ tuổi, hơn nữa là một bác sĩ rất tuấn tú, Dung Hiên.
Dung Hiên vừa vào cửa đã nhìn thấy bên trong nhiều người như vậy, so với lần đầu tiên tới đây thì người còn nhiều hơn. Hơn nữa bên trong còn có nhiều cảnh sát như vậy. Chỉ là, nghi ngờ thì nghi ngờ, Dung Hiên vẫn cứ bình tĩnh.
“Cám ơn anh cảnh sát.” Từ Du Mạn ngọt ngào nói.
Người đội trưởng mới vừa nói chuyện kia cười nói: “Tôi cũng đã già như vậy rồi, gọi cái gì mà anh cảnh sát chứ? Con gái của tôi cũng lớn cỡ tuổi cháu đấy. Vẫn là gọi chú đi, nghe quen hơn. Cô bé, có thể đưa cho ta mượn điện thoại của cháu không?”
Mặc dù không biết đội trưởng muốn lấy điện thoại di động của mình làm cái gì, nhưng Từ Du Mạn vẫn ngoan ngoãn đưa cho ông. Đội trưởng cầm điện thoại di động của cô gọi một cú điện thoại, điện thoại trong túi quần của ông ta chợt kêu lên. Sau đó đội trưởng trả điện thoại cho cô, còn nói:
“Chú đã lưu số di động của chú vào trong đó, tên là chú Triệu. Có gì khó khăn, cần chú Triệu giúp một tay, cứ gọi số điện thoại này.” Có thể giúp, ông sẽ tận lực giúp.
“Dạ, cám ơn chú Triệu.”
Mắt cô tự nhiên lại có ngấn nước, sóng sánh ở trong hốc mắt, chỉ là chưa chảy xuống. Từ Du Mạn cảm động, thật sự cảm động. Một người không quen biết có thể đối với cô tốt như vậy, ai mà không cảm động? Những thứ người lạnh lùng trên internet, chẳng qua là số ít, thế giới này vẫn có ấm áp.
“Đừng khóc, nếu không chú cũng không có cách nào dỗ cháu. Được rồi, bác sĩ đã tới, chúng tôi không l