
Tác giả: Mã Giáp Nãi Phù Vân
Ngày cập nhật: 03:44 22/12/2015
Lượt xem: 134940
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/940 lượt.
Đôi mắt tôi rưng rưng, chuẩn bị vạch trần Tô Tín là thầy giáo trang nghiêm, bản chất xấu xa thì anh đột nhiên nghiêng mặt qua tôi, mỉm cười, ánh mắt ngây thơ như đang nói "phỏng vấn" làm tôi nói không ra tiếng.
Tôi kìm nén nước mắt, hiên ngang lẫm liệt nói: “Chào bác, con có thể làm được, bác đừng xem con gầy mà không làm được gì, thực ra con rất mạnh mẽ đó.”
Tô Tín đánh giá tôi từ trên xuống dưới, giơ tay vỗ vỗ nhẹ đầu tôi, đôi mắt hơi hồng hồng nói: “Thời buổi này làm con nít cũng khó, cô bé rất tốt. Con đi lấy đồ.”
“Cô bé vào đây ngồi trước đi.” Mẹ Tô Tín cầm tay tôi kéo vào trong.
Tô Tín thấy thế cầm tay tôi rút trở về, nhíu mi nghiêm túc nói: “Để cô ấy ở ngoài đi, con lấy đồ rất nhanh, mẹ không cần chờ lâu đâu.”
Bác gái nhìn tôi đầy thông cảm, xoay người vào trong.
Tôi đi qua đi lại mấy chục vòng Tô Tín mới đẩy cửa ra, ôm nguyên một thùng giấy to, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, anh ta ra hiệu cho tôi, tôi vội vàng ôm thùng giấy, mặc dù không nặng như torng tưởng tượng của tôi nhưng cũng khá nặng. Tôi chỉnh chỉnh cánh tay, ổn định ôm cái thùng, cố gắng nặn ra một nụ cười cho Tô Tín nhìn.
Anh ta cũng vui vẻ cười đáp trả, lúc này bác gái phía sau ló đầu ra đồng tình nói: “Cô bé, ổn chứ?”
“Dạ, không có………..vấn đề.” Tôi trả lời mà mặc đã đỏ hơn phân nửa.
“Mẹ, bọn con đi trước.”
“Tiểu Tín Tín con phải trở về thăm mẹ thường xuyên đấy~!” Bác gái vẫy vẫy cái khăn tay nói tiếp: “Dọn ra riêng cũng đừng quên mẹ già nha~!”
= =||| tôi 囧 rồi, trong lúc này có quan hệ gì đây.
Tô Tín không quan tâm lời mẹ nói, lững thững bước đi.
Tôi núp phía sau thùng giấy bắt đầu có khuynh hướng ngã trái nghiêng phải, nhìn cái bộ dáng ung dung nhàn nhã bước đi của anh ta thật đáng ghét, tôi hỏi: “Thầy, trước nhà thầy có nhiểu chỗ như vậy sao thầy không đậu ở đó mà đâu tuốt đằng này?”
“Tôi thích thế.”
……….Tôi cắn răng nghiến lợi, bình tĩnh bình tĩnh, vì bài phỏng vấn, chị đây chiến đấu với anh tới bến luôn.
“Kỳ Nguyệt, em mệt không?” Anh đột nhiên dừng lại cúi đầu ôn tồn hỏi tôi.
“Vẫn ổn.” Tôi tức giận trả lời.
“Nếu mệt tôi cầm giúp em?” Anh ta hỏi cực kỳ khẩn thiết.
Trong lòng tôi rung động, hưng phấn mở to hai mắt hỏi lại: “Thật sao?”
“Uh.” Anh vừa đồng ý vừa thọt tay vào trong thùng, rất lâu sau đó, ngay lúc tôi nghĩ chắc là anh ta sẽ cầm một chồng sách ta, cuối cùng anh ta tỉ mỉ chọn lựa hai cuốn sách mỏng nhất cầm lên, sau đó chớp chớp mắt nhìn tôi………
Tốt, được lắm, Tô Tín, xem như nah lợi hại. Tôi chấp nhận.
“Tôi cám ơn anh.” Tôi tức giận không coi thầy trò là gì nữa, không nhìn anh ta ôm cái thùng đùng đùng đi tiếp.
Vất vả bỏ cái thùng vào cốp xe, hai cánh tay nhỏ xíu của tôi cũng muốn rớt ra, vô lực ngồi vào ghế phụ, bình tĩnh một hồi mới mở miệng: “Aizz, thầy, có thể phỏng vấn chưa?”
“Về nhà dọn dẹp lại nữa là có thể.”
“Trời ơi, rốt cuộc cũng chờ được cái thời khắc này.” Tôi rưng rưng nước mắt thầm cảm tạ trời đất.
Anh nhếch môi cười, không thèm để ý tôi lái xe đi.
Sau đó, mọi chuyện đều như anh mong muốn, tôi nhận rất nhiều việc, dọn giường, sửa sang lại tủ sách, đi siêu thị mua thức ăn dự trữ trong tủ lạnh, à còn có đồ dùng hằng ngày, anh thậm chí còn yêu cầu tôi mua mấy chậu hoa xanh xanh đỏ đỏ nữa…….
Tôi xách túi lớn túi nhỏ chỉ có thể dùng chân khóa cửa lại, mà cái tên Tô Tín đã thay đồ ở nhà ngồi xếp bằng trên ghế salon, mắt nhìn cái macbook, một tay điều khiển chuột, một tay cầm tách trà tao nhã uống.
Thấy tôi vào cửa, nhàn nhạt nhướng mi lên nhìn tôi một cái rồi tiếp tục chăm chú vào cái macbook. Tôi hận không thể cầm đống đồ trên tay ném vào mặt anh ta.
Dọn dẹp xong toàn bộ cũng đã 4 giờ chiều, ngay cả cơm trưa tôi cũng chưa ăn, lấy hóa đơn đưa cho Tô Tín, rên la với anh: “Thầy, em đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi.”
Tô Tín quan sát tôi, thật tình nói: “Tôi thấy hình như em không đói ngực cũng dán vào lưng mà.”
Tô Tín xoay màn hình lại nhìn tôi với vẻ mặt vô tội.
“Thầy lấy ảnh chụp ở đâu?”
“Không nói cho em biết.”
Tôi nắm chật nắm đấm, quả nhiên là kẻ nào hèn hạ ắt kẻ đó chiến thắng, tôi cũng hèn hạ nói: “Thầy, có phải là thầy để ý em không?”
“Em nghĩ nhiều rồi.” Trong tiếng nói anh mang theo giọng điệu châm chọc.
= =
“Vậy thầy lưu ảnh của em làm gì?”
“Đây là vật chứng khiến em không thể chối cãi sau này.”
“……….”
Tô Tín, tôi tạm thời không đấu với anh, chính sự quan trọng hơn. Tôi nhịn, nuốt cục tức vào bụng, lấy giấy bút ra, đặt thật mạnh xuống bàn trà nói: “Thầy, phỏng vấn!”
“Đi lấy nước trước.” Anh ta lắc lắc cái ly, ngón tay thon dài cầm cái ly, trắng đen rõ ràng thật là chói mắt.
“Tô Tín! Anh đừng có quá đáng!” Tôi thật sự nổi giận rồi.
Đặt ly xuống, anh nhíu mày, “Không gọi tôi là thầy nữa sao?”
“Không thích thì không gọi, anh làm gì tôi, bà đây không phỏng vấn nữa. Bị hội học sinh khai trừ thì đi.” Tôi cất giấy bút vào balo, hùng hổ đi ra ngoài.
●●●●●●
Còn mấy bước là đến trạm xe rồi, tôi cảm thấy