Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Giáo Sư Quá Dùng Sức

Giáo Sư Quá Dùng Sức

Tác giả: Mã Giáp Nãi Phù Vân

Ngày cập nhật: 03:44 22/12/2015

Lượt xem: 134906

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/906 lượt.

Từ lúc lên đại học đến giờ, tôi vẫn chưa từng đón bình minh vào thứ bảy và chủ nhật. Nhưng hôm nay, tôi lại bại trận dưới sự dâm uy của cô bạn cùng phòng – Tân Hân, xuống giường đón ánh mặt trời đầu tiên.
Tôi dựa lưng vào ghế, tinh thần suy sụp teo héo như bọt biển tan trong nước. Nhìn cô nàng Tân Hân đang sửa sang lại bộ váy màu đen của mình, trang trí thêm cho nó một cái kim cài áo tỏa sáng lấp lánh. Cô nàng hôm nay sẽ đi hẹn hò, sáng sớm tinh mơ đã tỉ mỉ trang điểm thật đẹp.
Rõ ràng khuôn mặt của Tân Hân rất trẻ con giống như búp bê Lolita nhưng cô lại thích mặc những bộ đồ chỉ một màu đen huyền bí. Tôi ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ bé của mình trong gương nhất thời im lặng, định quay đầu chuẩn bị mở máy tính.
Rất nhanh đầu tôi đã bị đôi bàn tay của Tân Hân kéo trở về, nhìn tôi chằm chằm Tân Hân từng câu từng chữ rất khẳng khái lên lớp: “Kỳ Nguyệt à, cậu lại lên mạng! Mùa xuân rồi, mùa xuân rồi, cuộc sống đại học tốt đẹp của chúng ta đã qua một phần tư thời gian rồi.”
Tôi bĩu môi, “Vậy thì sao?”
Ba người chúng tôi ra khỏi cửa, hiện ra trước mặt các bạn tuyệt đối là hai vị “thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp”, một người thuộc loại Lãnh Mạc giỏi giang Ngự Tã kiên cường, một người thuộc loại thục nữ yếu ớt trắng trẽo nhu nhược, mà ở giữa là tôi thuộc loại đang chìm đắm trong một đám lá cây. Chắc hẳn các bạn không nghĩ tới, một Ngự Tả và một thục nữ 1 giây trước ở ký túc xá chỉ vì giành cái gương mà cấu xé nhau đến nỗi bung hết tóc. Đối với chuyện này, lá cây từ sớm đã thấy nhiều lời ít.
“Kỳ Nguyệt.”
“Hả?” Tôi trả lời.
“Cậu sao lại mặc như thế hả. Áo sơ mi trắng, quần jean, cậu không phải là con gái!”
“Tớ sao không phải là con gái, có ngực có mông.” Tôi ưỡn ưỡn ngực của mình.
“Chỉ là một cái bánh bao nhỏ.” Dì cả Tân Hân không nhịn được oán thán
“Bánh bao Thiên Tân.”
“Nói thật, đoán chắc con cậu sau này bú sữa mẹ cũng không có chỗ.”
“………..Dì Tânnn, hai vú cậu cao nhọn cẩn thận sau này đâm thủng miệng con cậu.”
Blabalabala…….balalalbalala~~~~~
Trong tiếng mắng nhau vô tận cuối cùng ba chúng tôi cũng đã tới chỗ hẹn hò ―—―—―
“Cá”
●●●●●●
Trường đại học chúng tôi nằm ở vùng ngoại thành, chiếm một vùng đất lớn, ở cổng chính trường có một ngọn núi không cao, quanh năm không khí mát mẻ, xanh tươi. Nơi đây đang xây dựng đường cao tốc rộng lớn, mỗi lần có xe chạy ngang qua chúng tôi đều giật mình, bụi bay tứ phía. Vậy mà, ở một nơi khỉ ho cò gáy như thế này lại có một quán café lịch sự như vậy tồn tại, thực sự rất kỳ lạ.
“Cá” là quán café do một học tỷ đã tốt nghiệp trường chúng tôi mở, tôi cảm thấy gu thẩm mỹ của học tỷ này quả thật là có một không hai, lần đầu tiên tới đây tôi thật sự bị kinh hãi. Trừ tinh tế ra, tôi không tìm ra từ nào khác để hình dung quán café nho nhỏ này. Những chiếc bàn ô vuông nhỏ, chiếc lang cang với những dây leo màu xanh biếc quấn quanh, những chiếc ly nhỏ treo ngược trên trần phối với đèn màu trái quýt ấm áp, nồng nàn hương Tập Nhân.
Hình như học tỷ rất thích Trần Khởi Trinh, không những lấy tên ca khúc của cô ấy làm tên tiệm mà còn không ngừng phát ra những bài hát của cô ấy. Vừa nghe giọng hát mềm mại trong trẻo của Trần Khởi Trinh, vừa thưởng thức café, thật sự cái cảm giác sung sướng này không thể nào diễn tả được.
Mặc dù không biết học tỷ tại sao lại mở quán café ở một nơi như thế này nhưng, chị ấy vì quần chúng nhân dân ở đây mà tạo phúc thì thật đáng khích lệ.
Dĩ nhiên những lời trên là để giới thiệu với các bạn xa lạ, còn bây giờ chúng ta trở lại vấn đề chính.
Ba người chúng tôi ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh chờ đợi đối tượng xem mắt đến. Tôi không nhịn được khuấy khuấy café, đi hẹn hò là một trong những chuyện tôi chán ghét nhất, tôi lại bắt đầu tơ tưởng đến “người đàn ông” của tôi rồi. Hôm nay dậy thật sớm, giờ này mà ở ký túc xá là tôi đã cùng “người đàn ông” của mình dây dưa nguyên buổi sáng rồi.
Đang lúc tôi khuấy đến vòng thứ 248 thì Tân Hân dùng cùi chỏ hung hăng đẩy tôi một cái. Một chiêu của cô nàng không trên không dưới vừa ngay bộ ngực tôi, tôi đau không khẽ kêu một tiếng. Cô nàng dường như cũng cảm nhận được, nhưng lòng dạ đàn bà vô cùng nhanh chóng lựa chọn nhìn tôi rơi vào đau đớn. Trong mắt cô nàng không có chút nào gọi là áy náy, cười lúm đồng tiền tươi như hoa đứng dậy nhìn về phía người tới, “Tới rồi.”
Tôi cũng vội nhìn theo, đem đau đớn nuốt xuống, trong nháy mắt chuyển thành một đóa hoa kiều diễm chuẩn bị chào đón ông xã tương lai của Tân Hân, nhưng là, một giây kế tiếp, tôi – một đóa hoa kiều diễm ở trong gió khô héo tan thành tro bụi, vì sao, có tới ba giống đực?
Chẳng lẽ, đây là quan hệ hữu nghị ký túc xá, một người có bồ còn lại cũng vậy?
Tôi nghẹn!
Tôi vội vàng cúi đầu mai phục, không muốn nhìn ba vị trước mắt là đẹp hay xấu, là mập hay ốm, tiếp tục khuấy café của mình. 249, 250, 251…………………..
Các bạn cũng thấy đấy, thái độ không thích người khác phái của tôi, cũng không có ham thích cái hoa bách hợp gì gì. Tôi chính là không muốn yêu, nói chính xác hơn là tôi chỉ muốn bên c


Insane