Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Giáo Sư Tình Nhân

Giáo Sư Tình Nhân

Tác giả: Thư Cách

Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015

Lượt xem: 134761

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/761 lượt.

ớc, điểm điểm chóp mũi cao của cô,“Em đã không phải là học sinh của tôi.”
Dựa vào gần như vậy, khuôn mặt anh tuấn mà nhã nhặn ở trước mắt cô phóng đại, cười đến như vậy đáng giận lại mê người, hại cô cơ hồ đã quên hô hấp như thế nào.
Đáng chết, anh lại…… còn có má lúm đồng tiền thật sâu !






Tình huống càng ngày càng cổ quái.
Có lẽ không tính cổ quái gì, dù sao nam nữ kết giao, không phải là một chuyện tốt sao ?
Bất quá, nếu hai người trong lúc đó còn có quan hệ thầy trò, vậy có chút cổ quái.
Đương nhiên cũng có người không biết, tỷ như nói Du Chính Dung.
Nhưng vẫn là có người cảm thấy không được tự nhiên, tỷ như nói Hạ Hiểu Úc.
Kỳ thật, căn bản không phải.
Bất quá anh cũng không có nhiều giải thích, chính là cười trừ.
“Vậy em muốn làm sao ? Thật sự không theo tôi đi ra ngoài một chút sao ?”
“Anh không phải bề bộn nhiều việc sao ?”
Lời này là thật, Hạ Hiểu Úc sau lại mới dần dần hiểu biết, Du Chính Dung thật sự bề bộn nhiều việc.
Chẳng những muốn soạn bài, dạy học, chỉ đạo nghiên cứu sinh ở ngoài, còn muốn chủ trì nghiên cứu kế hoạch, họp ở nhiều nơi. Hơn nữa anh chẳng những ở trường học nhậm chức, hiện tại còn đảm nhiệm cố vấn bảo vệ môi trường, bên ngoài có rất nhiều kế hoạch công trình cũng đều có một phần của anh, còn có rất nhiều cuộc họp cùng diễn thuyết……
Cho nên, bọn họ chỉ có thể ngẫu nhiên cùng nhau ăn một bữa cơm, ngay cả xem phim điện ảnh cũng chưa có thời gian, nhiều nhất chính là ở trường học đi tản bộ, sau đó Du Chính Dung phải đưa cô về nhà, ở cửa nhà, khẽ hôn cô rồi nói ngủ ngon.
Cũng như bề ngoài của anh làm cho người ta cảm giác giống nhau, sống chung với nhau, nhã nhặn mà hàm súc.
Chính là, Hạ Hiểu Úc cảm thấy đôi mắt đẹp kia của anh luôn dùng một loại ánh mắt …… có thể đem người thiêu cháy.
Ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng cô, làm cho cô không khỏi tim đập nhanh hơn, cảm thấy khẩn trương hơn.
Dường như có một chút dã tính, không giống như thần thái hằng ngày của Du Chính Dung.
“Việc của tôi đã ổn cả. Bất quá, tôi rất muốn nhìn thấy em.” Anh thẳng thắn thừa nhận.
Hạ Hiểu Úc chỉ cảm thấy lỗ tai dựa vào vào điện thoại, bắt đầu tê tê, nóng nóng.
Cô không biết trả lời như thế nào, chính là tâm hoảng ý loạn cắn môi.
“Như thế nào không nói lời nào ? Em không nghĩ muốn gặp tôi sao ?” Du Chính Dung cười khẽ, hạ giọng hỏi : “Em đang làm gì vậy ?”
“Em…… đang sửa sang lại tư liệu.” Cô nhìn trên bàn tràn đầy trang giấy, tự điển cùng bút ký hình máy tính, chậm rãi trả lời “Vừa giao đi một phần bản thảo.”
Cô nhận một ít tài liệu phiên dịch có thể ở nhà công tác, đôi khi phải ra cửa giao bản thảo, trừ lần đó ra cô căn bản không thường ra khỏi cửa.
“Vừa giao bản thảo ? Cho nên em gần đây luôn ở nhà, mấy ngày không ra khỏi cửa, đúng không ?” Anh vô cùng thân thiết cười hỏi, có chút không thể nề hà không tiếng động thở dài, biết cô là lừa gạt không được.“Tôi sẽ đến tìm em.”
“Nhưng là……” Cô do dự.
“Được rồi, như vậy đi, tôi buổi tối sau khi làm việc xong sẽ qua gặp em.”
Gác điện thoại, lỗ tai hãy còn cay nóng.
Hạ Hiểu Úc lười biếng nằm ở trên sofa, vuốt ve gối ôm, đem khuôn mặt vùi vào gối.
Cũng không phải không nghĩ gặp mặt anh, chính là…… Ai nha ! Nói như thế nào đâu, chính là cảm thấy không được tự nhiên a !
Cô chán ghét chính mình ở trước mặt anh chân tay luống cuống, khuôn mặt nóng lên ! Anh lại luôn cố tình tự nhiên ôn hòa như vậy, dường như giống như đại ca ca nhìn tiểu cô nương, sủng nịch nhìn cô lúng túng.
Chán ghét chán ghét chán ghét……
Cô mãi cho đến chuông điện vang, mới lĩnh ngộ đến chính mình đang ngủ, nhưng lại ngủ một hồi lâu, bên ngoài sắc trời cũng đã tối rồi.
Dương phu nhân giúp việc đã chuẩn bị tốt cơm chiều của mình, sau đó rời khỏi và trong nhà chỉ còn cô, cô giãy dụa đứng lên mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Du Chính Dung trên gương mặt anh tuấn liền nở ôn nhu tươi cười.
“Em mới vừa rồi đang ngủ sao ?” Anh thân thủ khẽ vuốt gương mặt trái xoan đang ngủ đỏ bừng của cô.
Cô mới từ trong mộng bừng tỉnh, còn có chút mơ hồ, chính là gật gật đầu.
Phảng phất như con mèo nhỏ vừa ngủ đủ, lười biếng mà quyến rũ.
Du Chính Dung trên mặt ý cười càng sâu.
Sau khi vào cửa, anh nhìn Hạ Hiểu Úc lại nằm trên trên sofa, ôm ôm gối, bộ dạng thật thoải mái. Anh ngồi ở bên cạnh cô, sủng nịch hỏi : “Không ăn cơm sao ? Đã bảy giờ rồi em còn muốn tiếp tục ngủ sao ?”
“Ân.” Nàng dùng giọng mũi nồng đậm lười biếng trả lời, khuôn mặt nhỏ nhắn lại vùi vào ôm gối.
Du Chính Dung đột nhiên thực ghen tị cái gối kia.
“Đứng lên với tôi nào, tôi liều mình đem công tác hoàn thành thật nhanh mới có thể lại đây tìm được em.” Anh ôn nhu dỗ, đưa vai khẽ đẩy tay của cô.
Tay ấm áp ấn lên da thịt mượt mà bóng loáng, bởi vì khí lạnh thổi qua cho nên da thịt hơi lạnh, liền không đành lòng nhẹ nhàng an ủi.
Cô chỉ giống con mèo nhỏ ôn thuần, không hề cảnh giác, ngoan ngoãn nhận an ủi của anh, cơ hồ thoải mái lại ngã vào mộng đẹp.
Du Chính Dung đươn


XtGem Forum catalog