
Tác giả: Ngữ Lục
Ngày cập nhật: 04:16 22/12/2015
Lượt xem: 134591
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/591 lượt.
m. Nhớ là hai ngày phải gọi điện về một lần, nếu có chuyện gì thì nói với anh, anh sẽ lập tức sang thăm em...”
Thu Thần chưa bao giờ thấy Thạch Chấn Vũ nói nhiều như thế. Thạch Trấn Đường ở bên cạnh tỏ vẻ không tán thành.
“Tốt nhất là đừng đi nữa! Đi New York làm gì! Con gái học nhiều quá thì có tác dụng gì? Sau này lại không lấy được ai. Thu Thần có học Thạc sĩ đâu mà vẫn lấy được người chồng tốt như A Vũ đây thôi.” Nói xong ông trừng mắt như đang trách tội Thu Thần. Có vẻ ông cho rằng mọi chuyện đều vì cô chen vào nên Băng Lan mới lặng lẽ rời khỏi nhà họ Thạch.
“Ông nội!” Điệu bộ của Băng Lan như dở khóc dở cười.
Thực ra Thu Thần mới là người thực sự cảm thấy dở khóc dở cười.
“Xin lỗi mọi người, em đến muộn!”
Sở Hạo khoác cây đàn guitar trên lưng, kéo theo hành lí đơn giản, vội vội vàng vàng đi tới.
Ông nội và Thạch Chấn Vũ đều trừng mắt nhìn Sở Hạo, chỉ có Băng Lan khi vừa nhìn thấy cậu ta là đôi mắt ánh lên niềm vui.
“Làm check-in không? Nào, đưa hộ chiếu với vé máy bay đây, anh đi làm!”
Chỉ như thế, Sở Hạo lấy giấy tờ ở trên tay Băng Lan, đến quầy làm thủ tục lên máy bay.
Tâm trạng của Thạch Chấn Vũ như vừa bị rơi xuống vực sâu. Chàng trai đó nhẹ nhàng đi đến và giành mất công việc của anh.
Cô gái ngây thơ, thật thà và hoàn mỹ mà anh chăm sóc hơn mười năm sắp bị chàng trai đó cướp mất. Làm sao anh có thể yên tâm và tin tưởng được.
Tâm trạng của anh lúc này giống như một người cha nghiêm khắc đang nhìn con mình đi lấy chồng.
“Ok! Xong hết rồi!” Sở Hạo quay lại. Anh dang tay ôm Băng Lan vào lòng
Đặt lên đầu cô một nụ hôn, sau đó mới quay lại cười nói vói Thạch Chấn Vũ và ông nội: “Mọi người yên tâm, cháu sẽ chăm sóc Băng Lan thật tốt”.
Băng Lan cũng rất tự nhiên ôm eo Sở Hạo, không giấu nổi niềm hạnh phúc trên gương mặt, thậm chí nhìn hành động của cô còn có phần gai mắt.
Ánh mắt của ông nội đầy tức giận, còn mắt của Thạch Chận Vũ thì hoe đỏ. Nếu như thay đổi thân phận thì Thu Thần cũng cảm thấy cảnh này thật buồn cười
Hai người cùng đi lên phòng đợi tầng hai, không khí ngột ngạt, nhưng đôi uyên ương đang chìm đắm trong hạnh phúc này lại không hề chú ý tới ai khác.
Băng Lan và Sở Hạo chuẩn bị bước vào phòng đợi.
“Được rồi! Ông nội, anh Thạch, chị Thu Thần, em đi đây, em sẽ rất nhớ mọi người!” Trong lời nói của Băng Lan hoàn toàn không có cảm giác buồn bã.
Thạch Chấn Vũ nhìn Băng Lan đi vào phòng chờ, rời xa khỏi đôi cánh của anh.
“Chúng ta về thôi.”
Thu Thần đợi một lúc lâu mới kéo tay anh.
Thạch Chấn Vũ quay đầu lại, thấy nụ cười đầy cảm thông của cô.
Tôi biết, thực ra anh không thuộc về tôi.
Tôi biết, hạnh phúc hiện tại, cho dù có thể làm người ta say đắm như thế nào thì cũng chỉ là ảo ảnh.
Tôi biết mình chỉ tạm thời giành anh từ bên cô ấy để cùng anh trải qua một quãng thời gian đẹp đẽ.
Tồi phải luôn nhắc nhở mình về điều đó, không được quên, không được quên, không được quên...
Như thế có một ngày tôi sẽ phải trả anh về nơi ấy, có thể, nỗi đau sẽ vơi đi...
“Anh đang làm gì thế?”, Thu Thần cười hỏi.
Đôi tay anh đặt lên trên khuôn ngực ấm áp mềm mại của cô.
“Chẳng phải anh nói… sáng nay phải đi miền Nam… để gặp khách hàng…” Nụ cười của cô biến mất, nhịp thở bắt đầu hỗn loạn, bởi anh đang luồn tay vào trong lớp áo ngủ của cô, ngón tay thô ráp không biết vô tình hay cố ý chạm vào nhũ hoa nhạy cảm của cô.
Thu Thần ngẩng đầu, nhìn anh bằng đôi mắt đầy tình ý.
“Sẽ không kịp…”
“Không cần quan tâm xem có kịp hay không…”
Đôi môi lướt qua vành tai cô, bộ râu lún phún tuy làm cô hơi đau nhưng cũng đủ để kích thích làn da nhạy cảm.
“Anh sao thế? Chẳng giống anh chút nào…”, Thu Thần vội nói. Đôi môi anh đã đặt lên dái tai của cô một nụ hôn.
Khoảnh khắc đó, chút lý trí còn lại trong suy nghĩ của cô cũng không còn.
Đó là nhược điểm của cô! Anh hiểu rõ điều ấy. Những ngày gần đây, người đàn ông này đã quá rõ những điểm nhạy cảm trên cơ thể cô.
“Lên giường nhé…”, một giọng nói mê hoặc làm cô khó lòng từ chối.
***
“Ôi! Đúng… đúng là không kịp rồi!” Hơi thở gấp gáp. Rầm một tiếng, từ trên giường lao xuống, chỉnh trang lại quần áo, Thu Thần kéo tay chàng trai đang nằm trên giường, nhưng cô lại bị anh kéo ngược lại.
“Muộn lắm rồi! Sắp mười giờ rồi!”
Đôi mắt lười nhác chợt mở to. Muộn thế rồi sao? Chết tiệt! Chưa bao giờ anh đi làm muộn.
Thạch Chấn Vũ nhảy xuống giường. Một cơ thể cường tráng trong bộ dạng không một manh áo đang đang đứng trước mặt Thu Thần, nhưng lúc này cô không được phép đỏ mặt.
“Nhanh lên chút!” Hai người kéo tay nhau vào phòng thay quần áo.
Thu Thần vội vội vàng vàng lấy một bộ đồ trong tủ đưa cho Thạch Chấn Vũ. Sau đó cô chọn cho mình một bộ đồ đơn giản.
“Để em giúp anh!”
Anh mặc vest nên hơi phiền, Thu Thần giúp anh thắt cà vạt…
“Ối! Chưa xong! Còn tóc…”, Thu Thần kéo anh lại.
Bây giờ cô chịu trách nhiệm chăm sóc và chỉnh trang lại mái tóc của anh. Mỗi sáng, cô đều chải đầu giúp anh,