XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015

Lượt xem: 1341477

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1477 lượt.

oại cũ đi, cầm lấy tấm vé tàu hỏa mà cô đã đặt từ trước, bước chân lên tàu để ra đi. Đoàn tàu rầm rập lao về phía trước, hướng tới vùng đất yên tĩnh thuần khiết nhất của Trung Quốc, đó chính là… sự lựa chọn của cô.
Khi chia tay, Bạch Lộ đã khuyên cô, “Đi du học đi, Trác Siêu Việt đã thu xếp để em ra nước ngoài, điều đó có nghĩa là anh ấy nguyện sẽ chờ em trở về. Anh ấy thật sự yêu em, ở bên anh ấy, em mới có được hạnh phúc!”
Cô lắc đầu, “Anh ấy đã phải trả giá quá nhiều vì em rồi, em không muốn anh ấy phải làm bất cứ chuyện gì vì em nữa.”
Cô đã không còn là một cô bé mười bảy tuổi, chỉ biết mơ màng bất lực chờ đợi có người thay đổi vận mệnh của cô, có thể bảo vệ được cô, giải cứu cô. Cô của bây giờ, đã hiểu rất sâu sắc về một đạo lý: Con người chỉ có thể dựa vào bản thân mình, bản thân mình phải đối diện với thực tế tàn khốc, bản thân mình cũng phải tự tìm kiếm đường đi trong tương lai.
Mỗi một giai đoạn trong đời người đều có những giấc mơ khác nhau, giờ đây, giấc mơ lớn nhất của cô chính là có một ngày họ vô tình gặp lại nhau, Tô Mộc Mộc của khi đó sẽ không làm anh thất vọng.






Hội trường của buổi biểu diễn từ thiện quy mô nhỏ,mặc dù không xa hoa, nhưng vô cùng tao nhã.
Hoa tươi, nến trắng, rượu vang đỏ, nơi đâu cũng dán đầy những nhãn hàng của xã hội thượng lưu.
Tiếng đàn dương cầm uyển chuyển ngọt ngào dần dần mất đi, chùm tia sáng dần dần tan biến, Mộc Mộc kéo tà váy dài đứng lên, khe khẽ mỉm cười, cúi sâu người xuống, ánh mắt bình thản lướt qua số đông khán giả trong trang phục quần áo chỉnh tề dưới sân khấu, lui vào hậu trường trong tiếng vỗ tay cổ vũ.
Mộc Mộc vừa lui vào hậu trường, một cô gái có nước da ngăm đen bước tới, lịch sự giơ tấm danh thiếp ra, “Cô Tô, chào cô, tôi là Diêu Kính, phóng viên của nhật báo XX, chúng tôi muốn mời cô tham dự một buổi phỏng vấn, xin hỏi, thời gian nào sẽ phù hợp với cô?”
Mộc Mộc mỉm cười, đang muốn tìm một lý do để từ chối, cô phóng viên họ Diêu , chắc đã có sự chuẩn bị từ trước, lập tức nói luôn: “Cô yên tâm, chúng tôi đảm bảo sẽ không đăng ảnh của cô, cả bài phỏng vấn sẽ dùng tên tiếng Tạng là Tang Cát của cô… Hơn nữa, chúng tôi sẽ tập trung vào việc đưa thông tin về cuộc sống của cô ở trường học, để càng nhiều người hảo tâm hiểu về sự gian khổ của các thầy cô giáo ở vùng núi hẻo lánh.”
Nói như vậy, trường học sẽ vì thế mà nhận được thêm nhiều khoản tiền quyên góp từ thiện.
Sau đó, cô còn đem bán tất cả mọi thứ có giá trị trên người mình, cộng thêm chút tiền tích góp vốn không nhiều, mới tạm đủ tiền mua một cánh cửa sổ mới cho trường học, người trong thôn tất cả đều tới giúp nhà trường thay cánh cửa.
Khi cuộc sống không có gì, con người mới cảm nhận được một cách sâu sắc giá trị của sự đầy đủ về tinh thần, cô đã đem lòng yêu mến mảnh đất này, yêu mến ngôi trường vô cùng tồi tàn, rách nát này.
“Cô đã sống đó bao lâu rồi? Có bao giờ cảm thấy cuộc sống quá khó khăn, muốn ra đi không?” Câu hỏi của cô phóng viên họ Diêu đã gợi lại sự chú ý của cô.
“Hơn hai năm rồi. Những ngày tháng còn khốn khổ hơn cuộc sống ở đây, tôi cũng đã từng thử qua.” So với địa ngục nhân gian thực sự, nơi đây vẫn còn là thiên đường. “Tuy nhiên, đối với bọn trẻ mà nói, cuộc sống quả thực rất khó khăn…”
Nói chuyện một hồi về cuộc sống ở trường học, cô phóng viên họ Diêu lại chuyển sang chủ đề khác: “Nghe nói cô là đệ tử thân thiết duy nhất của Thân tiên sinh, mọi người đều rất hiếu kỳ về quá trình trưởng thành của cô, cô có thể giới thiệu sơ qua hai người đã quen biết nhau như thế nào không?”
Cô phóng viên họ Diêu lại nhắc tới nhân vật tên tuổi Thân Dịch Thiên, Mộc Mộc cũng không cảm thấy bất ngờ, bởi vì đây là một thiên tài được công nhận trong giới âm nhạc nhưng từ trước đến nay thường rất kín tiếng, không hay lộ diện, chưa từng xuất hiện ở những nơi công cộng, báo giới đương nhiên là rất có hứng thú với ông.
Mộc Mộc do dự một lát, “Tôi nghĩ chắc mọi người hiểu lầm rồi, tôi không phải là học sinh của thầy Thân. Hai chúng tôi chỉ là tương đối thân quen mà thôi, bởi vì ông thường xuyên tới trường học của chúng tôi dạy nhạc, quyên tặng đồ đạc.”
“Hiểu nhầm? Nhưng lần trước, khi cô tham gia cuộc thi đàn piano, Thân tiên sinh đã đích thân tới nghe cô biểu diễn, còn giới thiệu với hội đồng thẩm định rằng cô là học trò của ông ấy.”
Nhắc tới chuyện này, Mộc Mộc vẫn còn cảm thấy hờn giận, bậc cao niên đó đã cầm tờ quảng cáo cuộc thi đàn piano tới tìm cô, cố gắng thuyết phục cô tham gia, cô không nỡ từ chối ông, mới miễn cưỡng tham gia thử, không ngờ sau khi cuộc thi kết thúc, ông đưa cô đi giới thiệu khắp nơi, giống như đang trưng bày báu vật vậy.
Thấy vẻ mặt quan sát một cách chăm chú của cô phóng viên họ Diêu, chờ đợi câu trả lời của cô, Mộc Mộc mỉm cười. “ Ồ, vậy thì lần sau có cơ hội gặp lại ông ấy, tôi sẽ hỏi thử xem ông ấy có đồng ý nhận tôi làm học sinh không. Nếu ông ấy đồng ý, tôi nhất định phải chân trọng cơ hội bái sư học nghệ này.”
Cô phóng viên họ Diêu đang định