Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015

Lượt xem: 1341461

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1461 lượt.

định hỏi ông có sao không, ông già đã chạy biến mất.
Từ đó về sau, Mộc Mộc không còn gặp lại ông già đó nữa, mặc dù hễ có cơ hội, cô lại tới công viên đó tìm ông, nhưng ông lại không hề xuất hiện. Cô dần dần cũng quên luôn chuyện đó.
Một buổi chiều giữa thu, Mộc Mộc lại vào thành phố, đi ngang qua một cửa hiệu bán đàn piano, các loại đàn piano khác nhau được trưng bày trên nền sàn gỗ màu nâu tím đã thu hút sự chú ý của cô.
Đã lâu chưa được chơi đàn rồi, ngón tay cô ngứa ngáy không chịu nổi, các nốt nhạc không ngừng nhảy nhót trong đầu cô.
Bà chủ đang tiếp khách thấy cô cứ đứng ngẩn ngơ bên ngoài cửa, liền ra ngoài đón tiếp, “Có muốn xem đàn không? Không mua cũng không sao, có thể nhìn ngắm thoải mái.”
Cô nhất thời không kiềm chế nổi, bước vào bên trong, lại không thể kiềm chế được, tiện tay chơi một đoạn nhạc, chính là giai điệu mà cô đã nghe ông già kia ngân nga trong công viên dạo ấy.
Lúc đó, cô đã nghĩ rằng nếu khúc nhạc đó được diễn tấu trên đàn piano sẽ rất hay, kết quả còn dịu dàng uyển chuyển hơn cô nghĩ.
“Hay lắm!” Mộc Mộc lung túng quay đầu lại, người khách trong cửa hàng mỉm cười nhìn cô, đó là một ông già ngoài sáu mươi tuổi trong bộ comlpe màu tro trang nhã, mái tóc sạch sẽ bóng mượt, phong thái phi phàm, nhưng khuôn mặt của ông lại khiến cô cảm thấy vô cùng thân quen.
“Cô bé, chơi đàn hay lắm, rất có năng khiếu.” Ông mỉm cười, lôi từ trong túi ra một bản nhạc, dùng hai tay đưa ra trước mặt cô, “Đây là bản nhạc của tôi, cô chơi một lượt cho tôi nghe, được không?”
Vừa nhìn vào bản nhạc, Mộc Mộc liền kinh ngạc nhìn ông già, cô cuối cùng đã nhớ được rằng mình đã gặp khuôn mặt tương tự như vậy ở đâu rồi.
Khi ông đạng định nói thêm câu gì đó, lại bị một người vội vội vàng vàng chạy vào trong cửa hiệu ngắt lời. “Thân tiên sinh, tôi đi tìm ông lâu lắm rồi, sao ông lại ở đây thế, đã ba giờ chiều rồi, buổi tối ông còn có buổi hòa nhạc nữa đấy.” Người đàn ông sốt sắng chỉ tay vào đồng hồ.
Ông già không hề vội vàng, chậm rãi đặt bàn nhạc lên giá đàn.
“Thân tiên sinh?”
“Vội gì chứ? Không kịp thì không đi nữa.”
“Hả?” Người đàn ông càng lo lắng, liên tục lau mồ hôi trên trán.
Thấy tình hình như vậy, Mộc Mộc đứng lên, mỉm cười nói: “Bác đã có chuyện quan trọng như vậy, bác hãy đi đi, hôm khác cháu sẽ chơi đàn cho bác nghe.”
“Tôi không có việc gì quan trọng cả, chúng ta tiếp tục nói chuyện. Cô tên là gì?”
“Tang Cát.”
“Tang Cát? Ý nghĩa của sự giác ngộ… Một cái tên rất lý thú. Ồ, tôi là Thân Dịch Thiên…”
Mộc Mộc kinh ngạc tới nỗi không thể khép miệng lại được, cô có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng người đang đứng trước mặt cô chính là thần tượng mà cô từng sùng bái nhất, nhà soạn nhạc nổi tiếng Thân Dịch Thiên! Cô càng không thể ngờ rằng, cô lại có cơ hội được cùng ông thể hiện những bản nhạc do chính ông sáng tác.
Mộc Mộc đang đắm chìm trong ký ức khiến cô xúc động cho tới tận bây giờ, tiếng phanh gấp chói tai xe khách vang lên, cô lao người đâm thẳng vào lưng ghế dựa chỗ ngồi phía trước.
Hóa ra, một chiếc xe địa hình rẽ đột ngột, chắn ngay trước mặt chiếc xe khách, tài xế lái xe khách không thể không phanh gấp.
Trong tiếng lầm rầm nguyền rủa bằng ngôn ngữ Tạng của người tài xế, Mộc Mộc ôm chiếc mũi đau buốt ngẩng đầu lên.
Một bóng người nhanh chóng bước lên xe khách.
Khuôn mặt đó, cho dù cô đã cố gắng quên đi như thế nào,nó vẫn khắc sâu trong tâm trí cô.
Vẻ sâu sắc trên khuôn mặt, khoe môi mím lại thành một đường cong, còn cả những đường nét thể hiện rõ sự cương nghị của đàn ông, chính là khuôn mặt mà cô đã mơ tới không biết bao nhiêu lần…
Chỉ đáng tiếc, đó lại không phải là người mà cô chờ đợi, chỉ là một người khác có ngoại hình giống hệt với anh mà thôi.
Trước đây, cô oán hận rằng trên thế gian này không nên có hai khuôn mặt giống hệt nhau như vậy, còn lúc này, Mộc Mộc lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc, bởi vì cô có thể thông qua khuôn mặt này, nhìn thấy hình bóng của Trác Siêu Việt.
Cô gắng hết sức mở to mắt, tham lam nhìn ngắm người trước mặt, lo sợ rằng nếu chớp mắt một cái, người trước mặt cũng sẽ trở thành hư ảo, cô sẽ không có cơ hội thông qua khuôn mặt này để kiếm tìm hình bóng đó nữa.
Đã hai năm không gặp, Trác Siêu Nhiên thay đổi rất nhiều, nắng gió của cao nguyên khiến khuôn mặt anh trở nên tang thương và hao gầy, khuôn miệng có thêm hàng ria mép, ánh mắt cũng trở nên sâu sắc hơn khiến cô không thể hiểu được, không còn vẻ trong sáng như lần đầu gặp gỡ nữa.
“Ban nãy anh cứ nghĩ rằng mình đã nhìn nhầm người, không ngờ em ở lại ở đây.” Trác Siêu Nhiên chầm chậm nói, ngữ điệu cũng nhuốm đầy nắng gió khắc nghiệt của cao nguyên Thanh Tạng.
Mộc Mộc cố gắng kìm nén cảm giác đau buốt cay cay nơi sống mũi, cố gắng mở một nụ cười, “Đã hai năm không gặp rồi, anh có khỏe không?”
Trác Siêu Nhiên không trả lời, quay mặt nhìn mọi người trên xe.
Không gian huyền náo vài giây trước đó trên xe khách bỗng rơi vào trạng thái yên lặng, mỗi người, bao gồm cả Thân Dịch Thiên, đều nín thở, dường như đang chờ đợi một màn kịch ha