
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015
Lượt xem: 1341475
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1475 lượt.
nói câu gì đó, Mộc Mộc nghe thấy người phụ trách buổi biểu diễn từ thiện đang gọi cô, thấy thời gian cũng đã gần nửa giờ đồng hồ rồi, “Xin lỗi, tôi có chút việc, lần sau có cơ hội nói chuyện tiếp nhé!”
“Vâng, cảm ơn cô!”
Đến gặp người phụ trách, ký tên nhận số tiền và đồ dùng quyên góp cho trường học, xác nhận thời gian giao hàng, Mộc Mộc vội vàng thay quần áo, rời khỏi hội trường, đón xe khách để trở về Sát Nhã.
Trên con đường núi gập ghềnh, Mộc Mộc cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, những cành lá non mơn mởn thoát ra khỏi vỏ bọc sần sùi, đâm chồi nảy lộc trên cành cây, một dải trong mát, những mặt hồ hoặc to hoặc nhỏ nằm rải rác trên cao nguyên sâu thẳm, trông giống như nhứng giọt nước mắt của ông trời, kết tụ lại nỗi thê lương của nhân gian.
Lại một năm nữa trôi qua, thời gian hai năm, hơn bảy trăm ngày đêm giống như đang rút sợi nhà tơ, cứ lặng lẽ tan biến đi trên mảnh đất Sát Nhã mênh mông bao la này.
Nỗi nhớ đã không còn đau tới mức xé rách tâm can như vậy nữa rồi, không còn là giọt nước mắt thấm ướt gối, cũng không còn là những đêm khuya không ngủ, ngửa cổ lên nhìn bầu trời sao bao la.
Thứ còn lại, chỉ là một nỗi lo lắng, muốn được biết anh có gặp được một người con gái biết yêu anh không?
Anh và Trác Siêu Nhiên liệu đã hòa hợp như trước đây chưa?
Anh ấy có còn nhớ tới cô không?
Nhưng cô không dám dò hỏi, sợ rằng chỉ một chút thông tin liên quan tới anh, sẽ khiến cô không thể kiềm chế nổi ý muốn được gặp anh.
Một hơi nóng phả ra từ chỗ ngồi xuống bên cạnh, Mộc Mộc cảm giác được có người đang ngồi xuống bên cạnh mình, nhưng cô không để ý, vẫn tiếp tục nhìn ngắm cảnh đẹp ngoài cửa sổ.
“Lại nhớ tới cậu ấy rồi à?”
Một giọng nói thân quen vang lên, Mộc Mộc ngạc nhiên quay đầu lại, ngạc nhiên mừng rỡ nhìn bậc cao niên đã cao tuổi nhưng vẫn giữ một khuôn mặt trẻ thơ ngồi bên cạnh, đó chính là Thân Dịch Thiên. “Ồ? Sao bác lại quay về nhanh như vậy?”
“Bác vội về để xem cháu biểu diễn mà!” Nụ cười của Thân Dịch Thiên luôn luôn trong sáng, thuần phác như vậy. “Cháu chơi đàn càng ngày càng hay đấy, không hổ danh là để tử thân thiết của bác, bác quả là có con mắt tinh tường, lại có thể tìm được báu vật ở một vùng đất nghèo nàn hẻo lánh…”
Mộc Mộc đã không còn cảm thấy lạ nữa, khéo léo chuyển sang chủ đề khác: “Chủ yếu là do bản nhạc rất hay của bác.”
“Chuyện đó là đương nhiên rồi, đây là bản nhạc hoàn mỹ nhất trong số các tác phẩm của bác, cháu nói xem có đúng không?”
“Mỗi tác phẩm của bác đều rất hoàn mỹ, bản nhạc này hoàn mỹ hơn một chút.”
Một bậc cao niên nào đó được tán tụng lại càng vui vẻ hơn để lộ ra hàm răng đều tăm tắp, “Tuy nhiên, chỉ có cháu mới làm nổi bật được phong cách đó.”
Mộc Mộc mỉm cười không nói. Thực ra, cô biết, ông chưa hề đưa bản nhạc cho người thứ ba đọc bởi vì bản nhạc này thuộc về hai người họ…
Chuyện của cô và Thân Dịch Thiên phải kể từ hai năm về trước.
Hồi đó, cô vừa đến Sát Nhã chưa được bao lâu, hiệu trưởng cử cô tới một trường tiểu học trong thành phố xin sách cũ.
Kết quả là cô không hoàn thành nhiệm vụ.
Bắt gặp những cái nhìn lạnh lùng, tinh thần của cô trở nên sa sút, lại không muốn quay về đối diện với ánh mắt thất vọng của hiệu trưởng. Vậy là, một mình cô cứ lang thang vô vọng trong một công viên nhỏ sau cơn mưa.
Bởi vì thời tiết u ám, gió thổi lá rụng, vô cùng thê lương, chỉ lác đác vài người đi lại trong công viên.
Trên một chiếc ghế dài đã tróc sơn vì mưa gió, một ông già đang chán nản ngồi đó, chiếc áo khoác màu đen cáu bẩn, miệng ngân nga những âm thanh không ai hiểu gì cả, giống như một gã điên, khiến những người đi đường đều hoảng sợ né tránh.
Mộc Mộc lại bị lôi cuốn bởi những giai điệu đặc biệt, dừng bước, chăm chú nhìn ông.
Ông ấy xem ra đã rất già, chòm râu bạc trắng ẩm ướt, rối tung, đôi môi dày cũng vì thời tiết lạnh mà chuyển sang màu tím ngắt.
Ông nhìn thấy Mộc Mộc, mỉm cười với cô, khuôn mặt toát lên vẻ ngây thơ không đáng có ở độ tuổi của ông. Ông vỗ vỗ vào phần ghế bên cạnh, thấy Mộc Mộc vẫn không có phản ứng gì, lại tiếp tục ngân nga những giai điệu chưa thành bài, dường như tất cả mọi ánh mắt khác thường của mọi người đều không ảnh hưởng gì tới ông cả.
Có lẽ đã bị thu hút bởi nụ cười của ông, có thể do sức hấp dẫn của những âm luật đặc biệt kia, Mộc Mộc ngồi xuống bên cạnh ông, chăm chú lắng nghe.
Đó là một kiểu tiết tấu mà cô chưa từng nghe thấy, rối loạn giống như những giọt nước hắt lên ô cửa kính, nhưng nghe kỹ lại phát hiện ra tiết tấu mạnh mẽ, càng nghe càng cảm thấy cuốn hút.
“Hay quá!” Cô bất giác buột miệng.
Ông già sững người lại một chút, chăm chú nhìn thẳng vào cô.
Cô học theo cách phát âm của ông, hát lại một lần, mắt ông bừng sáng trong giây lát.
Sau đó, họ cùng nhau ngân nga một cách lộn xộn không đầu không cuối rất lâu, dần dần, hai người hợp nhịp điệu lại, lúc thì trong veo, lúc lại linh hoạt kỳ ảo, giống như suối băng tan vỡ.
Ông già nhảy dựng lên một cách khó hiểu, vô cùng hưng phấn, ngoác miệng vừa cười vừa nhảy, Mộc Mộc bị ông làm cho hoảng sợ đang