
Tác giả: Đinh Mặc
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 134621
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/621 lượt.
ới cậu, đây là Triển Trãm, Bạch Huyễn Tư, Sở Vong. Bọn họ là... ừm... bạn tớ."
"Bạn?" Hứa Thanh Oánh nghi hoặc, hai chúng tôi thân nhau nhất, đột nhiên ở đâu đó nhảy ra ba người bạn lạ mặt, đương nhiên cô không tin.
"À ừm... có vài việc phải nhờ bọn họ xử lý giúp." Tôi hàm hồ cho qua, "Cậu về đi, sau này tớ sẽ giải thích."
"Mấy ngày trước tớ đột nhiên ngã bệnh, là cái ngày chúng ta đến Lộc Cảng ấy. Hôm nay về trường mới phát hiện cậu đã xin nghỉ học. Có chuyện gì vậy? Sao bỗng dưng lại bảo lưu? Gọi đến nhà cậu thì không ai nghe, gọi vào di động cũng tắt máy." Hứa Thanh Oánh bắt đầu nóng nảy.
Phải giải thích thế nào đây, lần trước Bạch Huyễn Tư phát hiện tôi nhận tin nhắn bèn nói với tôi, nếu có tín hiệu điện thoại truyền ra, khả năng bọn người của tổ Hắc Diệu sẽ theo tín hiệu này khống chế hệ thống phòng ngự của chúng tôi, vì thế di động bị cưỡng chế tắt máy.
"Thiếu Hàn..." cô ấy nhìn tôi, ánh mắt dò xét, tôi biết Thanh Oánh đang muốn hỏi, liệu có phải mình có điều khó nói?
"Tớ không sao, cứ tin tớ. Mau về đi." Tôi nói.
Thanh Oánh càng không chịu. Trước nay cô ấy luôn là người mơ hồ với mọi thứ nhưng lại rất thiện lương và chấp nhất, đã nhận định điều gì sẽ không chịu thay đổi.
Thanh Oánh càng không chịu. Trước nay cô ấy luôn là người mơ hồ với mọi thứ nhưng lại rất thiện lương và chấp nhất, đã nhận định điều gì sẽ không chịu thay đổi.
"Không." Thanh Oánh cười, "Tối nay tớ ngủ ở đây." Cô nhìn tôi, "Thiếu Hàn, có chuyện gì chugns ta cùng nhau đối mặt."
Tôi đi tới, cầm tay cô ấy.
Ba người Sở Vong không có bát kỳ ý kiến gì, tôi coi đó là ngầm cho phép.
"Hai người... " Thanh Oánh giật mình hít sâu một hơi, nhìn Sở Vong thản nhiên đi vào phòng ngủ của tôi. Tôi xấu hổ muốn chết. Mọi lần Thanh Oánh đều ngủ cùng tôi, nhưng hôm nay vừa đề cập đến điều này đã bị Sở Vong từ chối thẳng thừng.
Không ngờ anh ta chậm rãi mở mắt, đôi con ngươi đen đặc sáng dị thường: "Cô nói gì?"
"Tôi chỉ thấy làm lạ," tôi dịu dàng nói, "Vì sao đôi khi anh lại lộ vẻ đau thương như vậy?"
"Đau thương?" Dưới ánh trăng, tôi nhìn rõ từng nét kinh ngạc chuyển thành nực cười trên mặt anh ta, "Từ khi nào tôi khiến cô nghĩ đến hai chữ đau thương? Lẽ nào một chiến sĩ ưu tú như tôi vẫn không thể khiến cô tin tưởng?"
Thôi thôi, mỗi người đều có những vết sẹo trong tim không muốn để người khác nhìn, tôi nhiều chuyện mà làm gì?
Tôi cười sáng lạn: "Tôi hiểu lời anh rồi." Anh ta ngẩn ra, nhưng chỉ trong nháy mắt, sau đó lại khôi phục bình tĩnh, tựa như khoảnh khắc thất thần và lời thì thào tâm tình kia chưa từng tồn tại.
Tôi dám chắc rằng, hẳn phải là một cô gái xinh đẹp, thông tuệ phi thường mà tình bạc như vôi mới có thể khiến Sở Vong ưu tú như vậy ảm đạm buồn thương! So người đó, tôi chẳng qua chỉ kích khởi dục vọng thân thể anh mà thôi!
Trái tim tuy khó chịu nhưng trú ngụ trong lòng anh ta khiến tôi thấy bình yên lắm.
Dần dần, cơn buồn ngủ rũ xuống như sương.
Không biết qua bao lâu.
Xung quanh ... yên ắng quá.
"Kétttt..." Âm thanh yếu ớt nhưng chói tai truyền đến.
Cảnh giác tỉnh dậy, tôi đã thấy hai Sở Vong sáng rực nhìn ra cửa.
Mái tóc dài mềm mại, dáng người thướt tha, cô ấy đứng ngoài cửa chính.
"Thanh Oánh." Tôi khẽ gọi, đè lại bàn tay Sở Vong đã cầm súng lên.
"Thiếu Hàn." Giọng Thanh Oánh mang theo chút khiếp đảm, đôi mắt to trong suốt sáng lạ thường trong đêm tối, sáng đến chói mắt, "Tơ ngủ chung với cậu được không, tớ chưa ngủ một mình ở đây bao giờ..."
Tôi áy náy trong lòng: "Sở Vong..."
"Không có cửa đâu!" Sở Vong lạnh lùng cự tuyệt, mắt vẫn nhìn chằm chằm Thanh Oánh.
"Nhưng mà..." toi hơi giận dữ, tuy Sở Vong làm thế vì bảo hộ mình nhưng tôi cũng không thể đối xử như vậy với người bạn thân nhất này!
"Hứa Thanh Oánh," âm thanh của Sở Vong trước sau vẫn như một, lạnh băng lại ẩn một tia sát khí, "Cruel, cô cho là cấy một con chip vào đầu cô gái này để công kích Dịch tiểu thư thì tôi không dám giết cô ta sao?"
Anh ta vừa nói... gì thế?
Cruel? Chiến sĩ tàn nhẫn nhất Hắc Diệu mà bọn họn từng đề cập?
Đầu tôi bỗng trống rỗng trong giây lát, ý nghĩ đầu tiên là...
Không thể để anh ta làm hại Thanh Oánh! Tôi nắm chặt lấy tay Sở Vong.
"Buông ra!" Anh ta lạnh lùng nói, "Cruel của tổ Hắc Diệu đã cấy chip vào đầu cô ta để khống chế, cô không nhìn thấy ánh mắt cô ta sao, đó không phải là ánh mắt của con người! Tôi phải giết cô ta."
Tôi hoảng sợ quay đầu, trong đêm đen, hai mắt Hứa Thanh Oánh sáng rực, lộ ra ánh lam nhàn nhạt mơ hồ. Gương mặt dịu dàng thường ngày nay nhếch lên một nụ cười lạnh băng ngập hận ý.
Không còn kịp nữa rồi, tay cô ấy đã lộ một khẩu súng, họng súng đen ngòm chĩa thẳng tôi!
Sở Vong ghì tôi vào ngực, giơ súng lên nhắm thẳng Hứa Thanh Oánh.
"Không!" Tôi tuyệt vọng hô to, tay nắm chặt vạt áo Sở Vong.
Một âm thanh trầm đục vang lên, sau đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Thân thể Sở Vong hơi chấn động. Tôi hoảng sợ ngẩn đầu, thét lên: "Sở Vong!"<