
Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang
Tác giả: Đinh Mặc
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 134623
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/623 lượt.
Vong vẫn như trước, nghiêm nghị và lạnh lùng. Hia người này không dám trực tiếp hỏi anh ta, đành ra sức quan sát tôi.
Tôi đành kiếm chuyện dời sự chú ý của cô nàng đi: "Con tôi là người thế nào?"
"Con trai của tiểu thư rất vĩ đại! Những học thuyết về chuyển hồn, bổ sung năng lượng chính – phụ của ngài ấy đã cải tiến toàn bộ thế giới sinh hóa. Chúng tôi nguyện thề suốt đời trung thành tận hiến cho chủ nhân, vì ngài đã cho chúng tôi cơ hội sống lại. Chỉ có chủ nhân mới có thể khiến chúng tôi trở thành chiến sĩ ưu tú nhất." Cô ấy nói "sống lại" là chỉ địa vị xã hội ư ? Xem ra hai mươi năm sau con tôi là một nhân vật hô phong hoán vũ đây, tôi hí hửng.
"Ồ! Vậy bộ dáng nó thế nào? Có giống tôi không ?" Tôi hiếu kì.
"Giống, rất giống! Hai người đều rất oai phong." Bạch Huyễn Tư khẳng định. Oai phong? Tôi oai phong chỗ nào? Lời cô nàng căn bản khó tin nổi.
"Phải rồi, cô và Triển Trãm ..." Tôi tò mò, "... là một cặp à?"
"Không phải đâu." Bạch Huyễn Tư buồn cười nhìn tôi, "Vì soa cô nghĩ vậy?"
"Chẳng phải hai người ngủ cùng phòng đó sao?" Tôi hỏi lại, sáng nay tôi rõ ràng thấy họ đi ra từ cùng một phòng.
"Ừm, chúng tôi chỉ giúp nhau giải quyết thôi, tiểu thư suy nghĩ nhiều quá rồi." Bạch Huyễn Tư nhìn ra nghi vấn của tôi, giải thích, "Chúng tôi chỉ là đồng đội, không phải người yêu. Chúng tôi không cần người yêu."
Cũng phải ha, đến năm 2026, nhân loại không biết đă cởi mở thành cái dạng gì rồi. Không biết Sở Vong liệu có giống Bạch Huyễn Tư không nhỉ? Người đàn ông lạnh lẽo như nước ấy...
Cô ấy lại hưng phấn nói : "Tiểu thư, cô thật là lợi hại nha! Lại có khả năng khơi dậy ham muốn của thủ lĩnh. Thủ lĩnh chưa từng có quan hệ với đồng sự nữ trong đội, chúng tôi còn tưởng anh ta bất lực hoặc gay kìa. Nhưng hôm qua tôi thấy ánh mắt anh ta như thể muốn ăn tươi cô vậy. Cô không hổ là mẹ của chủ nhân! Mị lực vô biên, sửa dở thành hay."
Tôi nhìn Bạch Huyễn Tư đang vun loạn thành ngữ, thử dò xét: "Nhỡ anh ta yêu tôi thì làm bây giờ? Lẽ nào tôi sẽ sinh con cho anh ta?"
"Yêu?" Bạch Huyễn Tư nhíu mày, "Không thể đâu, thủ lĩnh sẽ không yêu ai."
Đúng vậy, từ đầu tới cuối, anh ta chỉ nói là ham muốn. Một ham muốn đối với một người vừa quen chưa được ba ngày. Tôi đã suy diễn quá nhiều rồi.
Vì vậy tôi quyết định, giữ khoảng cách với anh ta.
"Thực ra nha, có một lần chủ nhân từng bảo, thủ lĩnh kì thực là một người rất đau khổ." Bạch Huyễn Tư nói, "Thủ lĩnh trông rất mạnh, tôi chưa từng thấy anh ta đau khổ bao giờ." Ánh mắt cô chợt sáng lên, "Chỉ có tiểu thư, chỉ trước mặt cô, anh ta mới bộc lộ nhiều biểu tình như vậy!"
Lòng tôi chợt dâng lên một tia vui mừng, một tia thất vọng, một tia buồn bã. Sở Vong... Tôi bỗng mềm lòng, con người người đau khổ theo lời con tôi ấy, người bảo hộ tôi, thực ra là thế nào?
Năng suất làm việc của Triển Trãm rất đáng phục, chỉ hai ngày ngắn ngủi cậu ta đã lắp đặt ổn thỏa toàn bộ thiết bị trong nhà, không biết kiếm đâu ra nhiều thứ như vậy nữa. Bạch Huyễn Tư cũng bố trí xong hệ thống phòng ngự mới.
Sở Vong ngoại trừ thời gian chế thuốc, còn lại hầu như đều ở bên cạnh tôi. Một người đàn ông tuấn tú phi phàm như vậy ngày đêm cận kề thực sự khiến tôi... hoảng hốt. Cũng may đã sớm nhận ra anh ta chỉ là có ham muốn cháy bỏng với tôi, mà anh ta cũng khôi phục vẻ lạnh lùng thường có, hai chúng tôi vẫn bình an vô sự.
Hôm nay, tôi vẫn ngồi ngẩn người trên sô pha như thường lệ, Sở Vong đột nhiên lẩm bẩm một mình : "Bọn họ lẽ ra nên tới rồi. Tổ Hắc Diệu không có A Ngõa, mất hai ngày thương lượng đối sách cũng đủ rồi đi."
A Ngõa – nghe nói là thủ lĩnh Hắc Diệu, kẻ mạnh nhất trong số năm người của đội, chủ kém Sở Vong một chút. Hăn ở lại năm 2026, giúp thủ lĩnh người máy tiến hành những tranh đấu sau cùng. Đây cũng là nguyên nhân ba người họ dám ôm cây đợi thỏ.
Kì thực, tôi nghĩ, Sở Vong là một người rất tự phụ.
Như để hưởng ứng lời anh ta, tiếng chuông cửa chợt dồn dập vang lên.
Ba người cấp tốc nhìn nhau, nhanh chóng về vị trí. Sở Vong tới ngồi cạnh tôi.Triển Trãm một tay tiểu liên, một tay súng ngắm, bận rộn vẫn ung dung. Bạch Huyễn Tư gõ gõ bàn phím, tôi nhận thấy chung quanh cửa chính thoáng hiện một tấm lưới đan bằng những tia sáng đỏ, lóe lên rồi chợt biến mất.
Song Triển Trãm nói : "Hẳn không phải bọn họ. Bọn họ đâu có lịch sự như vậy."
Chuông cửa lại vang lên một hồi, sau đó giọng nói quen thuộc truyền tới : "Thiếu Hàn, cậu có trong đó không? Nhanh mở cửa cho tớ !"
Tôi vui vẻ nói : "Là Thanh Oánh." Rồi đứng lên định ra mở cửa, Sở Vong giữ thắt lưng tôi, trầm giọng nói : "Triển Trãm." Triển Trãm cầm súng tiến ra cửa.
"Là bạn tôi mà!" Tôi la lên.
"Tôi chỉ phụ trách tính mạng của tiểu thư." Sở Vong kiên định nói.
Thôi được ! Tôi nhượng bộ : "Triển Trãm, nhờ cậu thu súng lại!"
Cửa mở, Thanh Oánh lo lắng đầy mặt chạy vọt vào, gương mặt xinh đẹp không giấu được quan tâm ấm áp : "Thiếu Hàn, cậu..." Thấy Triển Trãm, cô đề phòng hỏi: "Anh là ai?"
Triển Trãm cười khẽ một tiếng, tôi cảm thấy đau đầu: "Thanh Oánh, giới thiệu v