Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hái Sao

Hái Sao

Tác giả: Lâm Địch Nhi

Ngày cập nhật: 04:07 22/12/2015

Lượt xem: 1341680

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1680 lượt.

o mặt, chắc chắn là rất tức tối và căm phẫn. Cô nhóc này rốt cuộc vẫn còn trẻ, bài giảng này có hơi lỗ mãng, hơi nóng nảy, không lưu tâm đến phương pháp, nhưng câu nào câu nấy đều rất có lý. Anh nên khen ngợi cô, nhưng đối phương là mẹ ruột của mình, anh đành phải giữ lại trong lòng. Nhưng nhờ những câu nói này, mây đen trong lòng đã hoàn toàn tan biến. Lẽ ra anh nên nghĩ tới từ sớm, cô là con heo biết bay, không phải là bông hoa mong manh trong lồng kính.
- Còn em, có tin tưởng anh tuyệt đối không? – Lông mày anh giãn ra, giọng nói mềm đi.
- Anh giấu em trở về Bắc Kinh một mình, rốt cuộc là đi làm gì? Chỉ đi thăm cô anh thôi sao? – Cô không đáp mà hỏi ngược lại.
Anh cười bình thản, tâm tư cô nhóc này quá tinh tế, không giấu được!
- Em không tán thành cách làm của anh đâu, thủ trưởng.
Anh im lặng.
- Chuyện này liên quan đến cả hai chúng ta, phần của em, em tự gánh vác được, không cần anh phải giành. Hơn nữa người làm sai không phải là chúng ta, tại sao lại phải tới giải thích, phải bao dung với họ? Cứ như là đang chột dạ vậy. Em cũng từng mụ mị, từng băn khoăn, đó là vì em chưa nhìn rõ anh, là bởi vì con đường chúng ta cùng đi không phải là con đường thông thường. Nhưng trên con đường này, em đã thấu hiểu anh, anh đối với em… là thật lòng, vậy thì tại sao lại phải bận tâm đến những chuyện khác? Em không phải là con khỉ chui ra từ hòn đá, bố mẹ về mặt sinh học chẳng lẽ lại hơn bố mẹ đã nuôi dưỡng em nên người sao? Hơn nữa chị hai… thương em như mẹ, việc gì phải lấn cấn chuyện xưng hô? Môi trường trưởng thành của em rất tốt, học hành nghiêm chỉnh, không chán chường, không trở thành cặn bã xã hội. Em và thủ trưởng ở bên nhau, lẽ ra nên quang minh chính đại, cây ngay không sợ chết đứng… ôi!
Thủ trưởng lại chặn đứng những lời cô định nói, anh dùng đầu lưỡi quấn chặt lấy cánh môi cô, điên cuồng xâm nhập, cuộn chặt, mơn man, khuấy đảo, khiêu vũ trong miệng cô, hoàn toàn quên mất trong lòng mình đang có một người khác.
Tiểu Phàm Phàm khóc toáng lên, cậu nhóc bị ép chặt, lại bị hơi thở nặng nề và lồng ngực phập phồng của bố dọa cho chết khiếp.
Gia Hàng giãy giụa đẩy anh ra, cuống quýt bế Tiểu Phàm Phàm lên. Mồm cậu nhóc méo xệch, như đang kể tội. Mắt cô trợn ngược lên, hầm hầm lườm sang bên cạnh.
Ánh mắt sâu thẳm, dịu dàng vô hạn.
- Đó không phải chột dạ, mà là lo lắng, là sợ hãi. Trước khi tới sơn trang, em nhạy cảm mà yếu ớt, đột ngột xảy ra một chuyện lớn như vậy, anh lo em không chịu đựng nổi, nếu lại gây thêm áp lực từ bên ngoài cho em. Chưa biết chừng em sẽ vẫy tay bỏ đi, không mang theo cả một áng mây[5'>. – Anh cười khẽ. – Cô giáo Heo ơi, em hiểu lầm cô mất rồi!
[5'> Mượn ý trong bài thơ Tạm biệt Cambrigde của Từ Chí Ma: “Tôi phất tay áo không mang theo dù một áng mây” (Tạm dịch).
Tuần trăng mật này diễn ra thật đúng lúc.
Gia Hàng đỏ mặt, nhìn sang nơi khác, vờ như đang lau nước mắt cho Phàm Phàm, lẩm bẩm:
- Phải cho người ta thời gian chấp nhận những chuyện mới mẻ.
- Không vội, không vội!
Có cả đời.
Anh ôm cô vào lòng.
Sáng hôm sau, Trác Thiệu Hoa nói hôm nay đưa Phàm Phàm tới thăm ông bà ngoại! Gia Hàng tỏ vẻ bối rối, nhưng không phản đối.
Chỉ có mấy ngày mà Gia Doanh như già sọm hẳn đi, Gia Hàng ngồi trước mặt chị, phát hiện tóc chị đã có vài sợi bạc, những nếp nhăn trên trán và ở khóe mắt cũng nhiều hơn.
- Hồi trước mỗi lần đến Tết đều tút tát lại một chút, năm nay thì không, chẳng giấu nổi nữa rồi. – Gia Doanh gảy gảy vài sợi tóc, thẫn thờ nhìn Gia Hàng.
- Sau này… em phải gọi chị như thế nào đây? – Gia Hàng xoay xoay cốc trà trong tay.
- Cũng giống như trước, vẫn gọi là chị… Hàng Hàng, không có gì thay đổi hết. – Gia Doanh nghẹn ngào.
Bà Gia đang bế Phàm Phàm, ông Gia đang nói chuyện với Trác Thiệu Hoa, mắt cả hai người đều ngân ngấn nước.
Gia Hàng gật đầu:
- Thực ra không cần phải lo cho em, em… có thể tiếp nhận được một bí mật lớn như vậy, nhất định cũng có thể thích ứng được với hoàn cảnh tưởng như ngặt nghèo của nhà thủ trưởng. Hôn nhân không phải là chuyện của hai người, mà là chuyện của hai gia đình. Chị, không phải ai cũng có thể chấp nhận cái mới như em và thủ trưởng, chị không cần thúc giục, cũng không cần phải nghĩ ngợi nhiều, chúng ta cứ từ từ, được không?
So với mấy ngày hôm trước, tâm tình Gia Doanh đã hoàn toàn khác hẳn. Nếu lần này không nhờ có Trác Thiệu Hoa, chị không thể tưởng tượng nổi Gia Hàng có còn bước chân qua cánh cửa này, có còn gọi chị là chị nữa hay không.
Như thể hồi sinh từ trong cái chết, tất thảy khúc mắc và ân oán đều tan biến cùng khói mây.
- Bao lâu cũng không thành vấn đề, chị đợi được. – Chị yêu thương nắm tay Gia Hàng, gọi Trác Thiệu Hoa lại. – Thiệu Hoa, những chuyện trước đây, là do chị tầm nhìn hạn hẹp, chị nên tin tưởng cậu.
Trác Thiệu Hoa nhìn bà mẹ vợ trẻ, khóe miệng hơi cong lên:
- Không ạ, nếu đổi lại em là chị, em sợ em sẽ còn quá đáng hơn cả chị. Cảm ơn chị đã cho em cơ hội, em sẽ trân trọng Gia Hàng.
Ở bên này, Tử Nhiên nhét một bao lì xì vào tay Phàm Phàm:
-