Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hái Sao

Hái Sao

Tác giả: Lâm Địch Nhi

Ngày cập nhật: 04:07 22/12/2015

Lượt xem: 1341668

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1668 lượt.

thì đã bị tung cho một cú sốc. Cô ta chỉ nhờ anh ta giúp, chứ không phải vì nhớ nhung.
Lần này Gia Hàng thành khẩn thật sự:
- Chỉ có anh tôi mới dám dựa dẫm.
- Đừng có tung hô tôi, tôi sợ lắm. Đến giờ cô còn chưa nói cho tôi biết cô muốn đi đâu muốn làm gì?
- Nếu có thể nói, tôi tội gì phải khổ sở như vậy? – Mắt cô lại đỏ hoe.
- Biết rồi, tôi không hỏi nữa.
Biết quá nhiều bí mật sẽ không tốt cho tim. Heo tuy có nỗi khổ tâm không thể nói ra, nhưng tuyệt đối sẽ không dễ dàng nghe theo sự sắp xếp của người khác, anh ta tin cô sẽ toàn thắng trở về, vậy thì hãy ủng hộ cô!
- Mỗi tuần gửi một đoạn băng, chụp thật nhiều ảnh, kịp thời thông báo tình hình của Phàm Phàm, mọc răng này, học nói này, cao thêm bao nhiêu này…
Haizzz, rốt cuộc ai mới là bố đứa bé?
- Đến chơi với Thiệu Hoa nhiều vào, còn phải để ý không cho những người phụ nữ khác dính vào anh ấy.
- Đặc biệt là em gái anh. – Gia Hàng nhớ rõ người phụ này tên Thành Vĩ này.
- Này, cô đừng có được nước lấn tới.
- Anh chưa từng thật lòng yêu ai, đương nhiên không thể hiểu được tâm trạng thấp thỏm bất an của tôi. – Thời gian là liều thuốc tốt chữa lành vết thương, thời gian cũng là phương thuốc ma quỷ của lãng quên. Mỗi giây mỗi phút chia xa, không nhìn thấy anh, không nghe thấy giọng nói của anh, không cảm nhận được hơi ấm của anh, trái tim sẽ trở nên trống rỗng. Lại còn tên nhóc xấu xa kia nữa, mới chia xa có hai mươi ngày đã làm ầm ĩ lên với cô. Lần này, nó sẽ oán trách cô bao lâu đây?
- Heo đúng là Heo.
Yêu không phải là một cách thức, có những tình yêu có thể cất giọng ca vang, có những tình yêu trọn đời phải vùi sâu trong tim.
Gia Hàng nhìn đồng hồ treo tường:
- Cảm ơn anh, Thành Công!
Cô lại chủ động ôm lấy anh ta, quệt hết nước mắt nước mũi vào áo anh.
Lần đầu tiên cô gọi tên anh ta… sao vậy nhỉ, mũi cứ cay cay.
- Sớm ca khúc khải hoàn nhé! – Nhìn theo bóng cô dần khuất vào bóng đêm mênh mang, Thành Công vẫy tay.
Kỳ nghỉ Tết dài đã kết thúc, các ban ngành, đoàn thể lại trở về với nhịp công việc thường ngày, xe cộ ở Bắc Kinh hở một chút là lại tắc nghẽn thành một hàng dài.
Thành Công cố tình tranh thủ thời gian để về nhà ăn cơm. Trên bàn ăn, Thành Vĩ kể có một tạp chí thời trang ở Thượng Hải mời con bé làm chủ biên với mức lương cao, khiến nó xiêu lòng. Thực ra điều khiến cô ta động lòng không phải là mức lương, mà là khí hậu của Thượng Hải tốt hơn khí hậu Bắc Kinh không chỉ là một hai chút mà thôi. Lần trước vì việc phỏng vấn Gia Hàng mà ở Lệ nhân trang, cô ta hơi khó xử.
- Dù sao em cũng thấy cái cô ả thô lỗ kia thật ngứa mắt. – Thành Vĩ nói.
- Thành Vĩ thấy vừa mắt là được rồi. – Người nói là bí thư Thành.
Thành Công chậm rãi nhai cơm, buột miệng hỏi:
- Thiệu Hoa dạo này thế nào?
- Gần đây có một lần diễn tập rất thành công, cấp trên rất khen ngợi. Bây giờ nó vẫn chạy đi chạy lại giữa Đại học Quốc phòng và Bộ, bận rộn lắm.
- Những mặt khác thì sao ạ? – Heo đã đi được hai ngày rồi!
Ông Thành ngẩn người:
- Chuyện nhà người ta, con đừng hỏi nhiều.
- Con chẳng rảnh rỗi như thế đâu, con nhớ thằng nhóc nhà đấy rồi, tối nay tới chơi.
Thành Công không gọi điện trước cho Thiệu Hoa mà đến thẳng nhà anh. Trác Thiệu Hoa vừa mới đi làm về, đang tiếp khách trong phòng khách.
Dì Lữ không coi Thành Công là người ngoài, đưa anh ta vào thẳng phòng khách.
Trác Thiệu Hoa gật đầu với anh ta, anh ta cười cười, ngồi xuống bên cạnh anh.
- Thiếu tướng Trác, anh có ý kiến gì về… bản thỏa thuận này không ạ?
Người khách hình như sợ Trác Thiệu Hoa, dáng ngồi cung kính, nói năng lắp bắp. Trác Thiệu Hoa liếc nhìn mấy tờ giấy trước mắt:
- Mấy dòng chữ này của anh mà cũng gọi là thỏa thuận? Chỉ dựa vào mấy cái lý do tình cảm không hợp, tuổi tác chênh lệch quá lớn, tướng mạo khác biệt mà muốn tôi ký tên ư, nực cười! Anh bảo Gia Hàng ra đây, tôi với cô ấy nói thẳng với nhau, con cái, tài sản của chúng tôi thì sao, tại sao không nhắc tới nửa chữ?
- Tôi chỉ chịu sự ủy thác của cô ấy, cô ấy nói anh đọc bản thỏa thuận này tự nhiên sẽ hiểu. – Người khách toát mồ hôi.
Nghe anh ta nói thế, Trác Thiệu Hoa lại cầm mấy tờ giấy lên đọc lại:
- Cái này anh cứ để ở đây, tôi suy nghĩ xong sẽ gọi điện cho anh.
- Vâng, cô ấy nói không vội, lúc nào anh ký cũng được hết. – Người khách như chết đuối vớ được cọc.
- Văn phòng luật sự nào thế? – Thành Công tinh mắt, ngồi cách hai ghế mà vẫn nhìn rõ ràng bốn chữ Thỏa thuận ly hôn in trên đầu trang giấy.
- Luật sư cố vấn của công ty Trì Sánh. – Vẻ mặt Trác Thiệu Hoa rất bình tĩnh, dường như chẳng hề bị ảnh hưởng.
- Trời, con heo đó… – Thành Công tặc lưỡi, cân nhắc câu chữ.
Trác Thiệu Hoa cười bình thản:
- Đợi một lát.
Anh ra ngoài bế Tiểu Phàm Phàm vào.
Trông Phàm Phàm hơi uể oải, dù Thành Công trêu chọc thế nào cũng không chịu cười, cứ gục trên vai Trác Thiệu Hoa, chẳng thèm nhúc nhích.
- Tối nào cũng nô đùa với Gia Hàng, nên giờ không quen. – Trác Thiệu Hoa vỗ về Phàm Phàm, trong mắt ánh lên nỗi xót xa.
- Rốt cuộc đ