
Tác giả: Nhiễu Lương Tam Nhật
Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015
Lượt xem: 134649
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/649 lượt.
ùng kinh ngạc nói: “Đúng đấy, nó bình thường đi ra ngoài, đến giờ cơm nó cũng tự biết trở về, hôm nay sao giờ còn chưa về nhỉ?”
Đông Dạ Huy bình tĩnh gắp một đũa thức ăn đặt vào bát Hám Sinh: “Mông Bự là con chó vừa mới lớn, đến mùa này, đi chơi ở ngoài mà không về thật không bình thường? Ăn cơm đi, đợi lát nữa nếu nó vẫn không về, anh sẽ đi tìm nó.”
Hám Sinh suy nghĩ một chút, trong khu vực nhỏ này có không ít nhà có nuôi chó, Mông Bự gần đây quả thật không thường ở nhà, cũng không nghĩ nhiều cúi đầu ăn cơm.
Mạc Hám Đình bên cạnh vẫn đang nhìn bọn họ, cậu ta gắp thức ăn, thuận tiện nói với Đông Dạ Huy: “Nghe nói chuyện làm ăn của anh rễ rất lớn?”
Đông Dạ Huy xoay mặt nhìn sang, Mạc Hám Đình nhìn anh, ánh mắt thẳng thắn, Đông Dạ Huy không biết làm gì khác hơn là khách khí trả lời: “Không xem là quá lớn, chỉ là một chút chuyện vặt.”
“Em rất tôn sùng anh, thật đó.” Mạc Hám Đình nói xong cũng đưa mắt tìm các món ăn trên bàn, tìm kiếm món mình thích, cho một phần cơm lớn vào miệng, ngữ khí chân thành, dáng vẻ không phải giả vờ, rất khó khiến người khác chán ghét cậu ta.
Đông Dạ Huy cười cười, cũng hỏi hắn: “Hám Đình tốt nghiệp đại học chưa? Hiện tại đang làm gì?”
Mạc Hám Đình thở dài thật lớn: “Haizz! Em thất nghiệp. Ông già trong nhà không vừa mắt em, em tốt nghiệp đã gần một năm, nhưng vẫn không cho đi làm.”
Cậu ta giọng điệu láu lỉnh, Đông Dạ Huy đương nhiên không tin cậu ta, nhưng cũng không nói gì, cười cười, cúi đầu ăn cơm. Mạc Hám Đình nuốt xuống họng cơm, ngẩng đầu nhìn Hám Sinh và Đông Dạ Huy, chợt hỏi: “Anh chị kết hôn chưa?”
Một câu hỏi hỏi cả hai người, trên bàn ăn một chút im lặng, Hám Sinh trả lời: “Vẫn chưa.”
Mạc Hám Đình đưa tay múc bát canh: “Mau mau kết hôn đi.” Cậu ta nhìn bát mình, cúi đầu uống canh, cũng không thèm nhìn bọn họ.
“Hả, được.” Cũng không biết tại sao Hám Sinh lại trả lời cậu ta như vậy.
Sau bữa cơm tối, Hám Sinh và Đông Dạ Huy ra ngoài tản bộ, nhân tiện tìm Mông Bự. Trên đường vô tình nói tới mục đích đến của Mạc Hám Đình, Đông Dạ Huy sầm mặt lại, trong lòng không thoải mái, Hám Sinh biết anh không thích, nắm tay anh giải thích: “Nó nói như vậy, chúng ta không thể thật sự đuổi nó ra ngoài chứ?”
Đông Dạ Huy vẫn không lên tiếng. Hám Sinh xoay người nhìn anh: “Em sẽ không đi, anh còn chưa tin em sao?”
“Ngày mai chúng ta sẽ đi ký giấy hôn thú!” Đông Dạ Huy chợt phát ra một câu, một người bình thường rất cẩn thận, bỗng nhiên lộ ra tính trẻ con, Hám Sinh cảm thấy buồn cười, cô vui vẻ trả lời: “Được, ngày mai chúng ta sẽ kết hôn.” Hôn nhân cả đời của Hám Sinh, ngay lúc này trong tình huống vô cùng kỳ diệu mà quyết định xong.
Hai người đi bộ hai vòng cũng không tìm được Mông Bự. Về đến nhà thì thấy nó đã trở về, đang ở cửa phòng bếp bảo vệ thau đồ ăn của nó. Hai người yên tâm, lập tức đi lên lầu.
Hai người vào phòng, thay quần áo, Hám Sinh đi tắm rửa, khi đi ra nhìn thấy Đông Dạ Huy bưng một mâm trái cây đi vào.
“Lại đây uống thuốc đi.” Đông Dạ Huy mỗi ngày bắt Hám Sinh uống thuốc đúng giờ đã thành thói quen. Hám Sinh đi tới đem viên thuốc trên tay anh ngậm vào, bưng chén nước đưa lên miệng, cô uống vào một ngụm nước.
“Ăn chút trái cây đi, anh đi tắm rửa.” Đông Dạ Huy đặt chén nước bên giường, xoay người đi vào phòng tắm. Hám Sinh nhìn mâm trái cây đặt trên tủ trên đầu giường suy nghĩ một chút, ra cửa xuống lầu cầm một cái mâm khác đến lấy ra một ít, bưng tới phòng khách của Mạc Hám Đình.
Khi Hám Sinh vào phòng, Mạc Hám Đình đang nằm sấp bên máy vi tính của cậu ta. Hám Sinh đi tới, nhìn thấy cậu ta hình như đang vẽ một bức họa, con chuột trên máy chuyển động rất nhanh.
Hám Sinh đặt mâm trái cây trong tay xuống, Mạc Hám Đình ngẩng đầu nhìn cô, cậu ta nhìn Hám Sinh rồi nhìn măm trái cây: “Mang cho em sao?”
Hám Sinh buồn cười đáp: “Không phải cho em thì cho ai? Sau khi ăn xong ăn chút trái cây thì rất tốt.”
Mạc Hám Đình cười cợt nhìn Hám Sinh: “Chị, chị thật tốt.”
Hám Sinh cười: “Chị có điểm không tốt, chị lười.”
Mạc Hám Đình nghiêm túc nói: “Em biết chị nói vậy nhưng thật ra rất tốt.” Cậu ta cầm lấy một miếng dưa hấu ngửa đầu cho cả khối vào trong miệng, cười lớn: “Vì vậy em mới nói chị so với em thì tốt hơn nhiều.”
Hám Sinh bị cậu tachọc cười: “Được rồi, em chắc đang bận, chị đi đây, cần gì thì gọi chị.”
Mạc Hám Đình sau lưng cô lớn tiếng trả lời. Hám Sinh ra khỏi phòng khách trở về phòng ngủ của mình thì Đông Dạ Huy vừa tắm rửa sạch sẽ đi ra, nhìn thấy cô đi vào liền hỏi: “Em đi đây vậy?”
Hám Sinh giũ dép bò lên giường thuận miệng đáp: “Đem trái cây cho Hám Đình.”
Hám Sinh xích lại gần đèn bàn xem tiểu thuyết. Đông Dạ Huy vừa lau tóc vừa đi qua ngồi xuống: “Em thích cậu ta?”
Hám Sinh đóng sách lại, ngẩng đầu suy nghĩ một chút: “Đứa nhỏ này có tâm tư, nhưng nó đối với em chắc là không có ác ý, em không nên ghét nó, đối với em mà nói nó giống như một đứa trẻ.”
Đông Dạ Huy thấy Hám Sinh không dứt khoát, vén chăn lên giường, nói: “Như vậy cũng tốt.”
Anh không nói tốt cái gì. Hám Sinh biết ý anh cũn