
Tác giả: Mèo Lười Ngủ Ngày
Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015
Lượt xem: 1341163
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1163 lượt.
t phải nói thế nào nhưng cô chắc chắn một điều, vẻ mặt của mình bây giờ rất khó coi, thậm chí là vô cùng khó coi.
“Quý Vân, phải chăng anh cũng tin việc khu nhà không thể phá dỡ và mẹ anh…” Lục Vi không thể nói cho trọn vẹn câu. Nếu như Quý Vân không tin vào điều này thì có lẽ anh cũng không mời Dạ Ly đến điều tra?
“Tôi cũng không thể nào lý giải được tại sao cô có thể
nhìn thấy những chuyện xảy ra tối hôm đó, tôi cũng không quan tâm trên thế giới này rốt cuộc có tồn tại ma quỷ hay không, tối nay, tôi đến đây để nói cho cô Lục biết, với tư cách là người thuê nhà, cô có quyền được biết tất cả những chuyện đã xảy ra trước đó trong căn nhà này. Nếu cô thực sự kiêng kỵ, tôi sẽ nói với cô tôi trả lại tiền thuê nhà cho cô. Cô hãy suy nghĩ kĩ về vấn đề này, tôi xin phép về trước.”
Nói xong, Quý Vân quay người bước xuống lầu, dứt khoát rời đi.
_ _ _ _ _Tôi là đoạn phân cách những chuyện đã qua_ _ _ _ _
Sau khi Quý Vân đi khỏi, Lục Vi mới mở cửa bước vào nhà. Cánh cửa vừa được mở ra, cô lập tức hóa đá ngay tại chỗ.
Trong nhà đèn bật sáng trưng, trên màn hình ti vi cũng phát ra ánh sáng êm dịu. Một người con trai đang nằm dài trên chiếc sofa, tay cầm điều khiển ti vi bấm lên bấm xuống, thấy chủ nhà trở về, anh ta thản nhiên, không chút bối rối ngồi dậy khiển trách: “Ai da! Đầu phát này sao mà bắt được ít kênh như thế chứ, kênh truyền hình mà tôi thích nhất cũng không bắt được.”
Lục Vi sa sầm nét mặt, chậm rãi bước vào phòng, điều chỉnh lại nhịp thở, cảm thấy dễ chịu hơn một chút mới lên tiếng: “Ai cho phép anh nằm trên sofa nhà tôi, còn không mau đứng dậy! Còn nữa, thanh sô cô la trên tay anh và những thanh kẹo trong tủ lạnh của tôi tại sao lại giống nhau như đúc thế hả?”
Dạ Ly nghe thấy vậy thì không chút hoang mang, quay người nhìn thẳng vào Lục Vi, chớp chớp đôi mắt phượng, làm người vô tội rồi thản nhiên cắn một miếng sô cô la, chậc lưỡi nói: “Chậc chậc, đắng quá… Đây là đồ cô chuẩn bị để đem tặng Quý Vân sao? Tiểu Vi Vi, cô nên cảm ơn tôi mới phải, con người mà ăn những thứ này đảm bảo là “mất điện” ngay.”
Vi Vi không thừa hơi tốn lời với loại người như anh ta. Nam Huyền đang đứng bên cạnh cũng trừng mắt nhìn “kẻ trộm” thản nhiên ở trong nhà mình với ánh mắt nảy lửa, như sắp xảy ra một cuộc đại chiến. Nhưng trong nháy mắt, Dạ Ly đã bước từ trên sofa xuống đứng bên cạnh Lục Vi, nháy mắt, nói: “Tôi không thích chơi đùa với “thú cưng” của cô, có điều nếu thực sự muốn ức hiếp tôi, ha ha, tôi cũng không nương tay đâu. Nhưng Vi Vi, cô nên suy nghĩ kĩ, nếu cả sofa và giường của chủ nhà mà bị làm hỏng lần nữa thì tôi không chịu trách nhiệm đâu…”
Một câu nói đơn giản nhưng lại khiến người ta ngộ ra nhiều điều, Lục Vi nghe xong những lời này, vội vàng ngăn cản “thú cưng” lao đến cắn xé tên người sao Hỏa Dạ Ly kia. Nam Huyền thấy hành động giữ nhà của mình bị ngăn cản, mà chủ nhân lại đang cùng phe với kẻ trộm, trong lòng đầy ấm ức, “gầm gừ” vài tiếng rồi lui vào một góc.
Vi Vi vừa trấn an Nam Huyền vừa phẫn nộ nói: “Đồ Dạ trứng thối kia, anh tự nhiên đột nhập vào nhà người khác, còn cố ý nghe lén chuyện của người ta nữa là sao hả!?” Chẳng trách vừa rồi anh ta đi được nửa đường rồi lại viện cớ rời đi, có lẽ anh ta đã sớm phát hiện ra Quý Vân đang đứng đợi ở trước cửa nhà, sợ bị vạch trần thân phận thật nên mới lén lút vào nhà cô rồi nằm chình ình ở đây.
Dạ Ly tỏ vẻ thờ ơ, nhún vai nói: “Tôi mới là người không có hứng nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, tôi vẫn nằm ở đây xem ti vi đấy thôi… Có điều cũng cần phải hỏi lại, cô bắt đầu thầm yêu trộm nhớ anh ta từ bao giờ thế hả?”
Nghe vậy, Lục Vi bất giác “xì” một tiếng. Thích ư? Đặt tay lên ngực tự chất vấn lòng mình, nói là thích chi bằng nói là tôn kính, ngưỡng mộ còn chính xác hơn…
Cũng không biết là trùng hợp hay tạo hóa trêu ngươi, bắt đầu từ lúc học tiểu học, Lục Vi và Quý Vân đã luôn học chung một trường. Có điều Quý Vân lớn hơn Vi Vi hai tuổi, anh lên lớp sáu thì cô mới học lớp bốn, anh học năm thứ ba thì cô mới học năm thứ nhất. Học đại học thật không dễ dàng, nhưng anh và cô vẫn có thể học chung một trường, hơn nữa trời xui đất khiến thế nào, đến khi đi làm, anh và cô cũng cùng làm trong một tòa nhà, mỗi ngày đi đi về về, cô đều có thể gặp được anh.
Lần đầu tiên gặp anh trong thang máy, Lục Vi không dám cả chớp mắt, liên tục chất vấn lòng mình, không phải là khéo gặp quá sao…
Sự trùng hợp luôn là khởi đầu tốt đẹp cho một cuốn tiểu thuyết lãng mạn ra đời, nhưng đáng tiếc là Lục Vi và Quý Vân hữu duyên vô phận. Đã “quen biết” nhiều năm như vậy rồi mà cô và anh chỉ có thể được xem là “người xa lạ quen thuộc nhất”, thậm chí Lục Vi còn luôn hoài nghi, với tính cách lạnh lùng lãnh đạm của Quý Vân, chắc chắn anh sẽ không bao giờ biết đến sự tồn tại của cô. Còn anh vẫn luôn tồn tại trong thế giới của cô, bắt đầu từ lúc còn học tiểu học, cô luôn được nghe những tin tức về Quý Vân từ cô giáo hoặc từ những bạn học sinh khác.
“Quý Vân là học sinh giỏi nhất mà tôi từng dạy, bài kiểm tra của cậu ấy tôi nhắm mắt cũng có thể cho