
Tác giả: Đinh Mặc
Ngày cập nhật: 04:07 22/12/2015
Lượt xem: 1341970
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1970 lượt.
cá.
Vài ngày sau, lại gặp thời tiết tốt, Giản Dao rủ em gái cùng đi ‘kho bí mật’. Lý Huân Nhiên vẫn không thấy bóng dáng, Giản Dao cũng không làm phiền anh.
Đến bờ suối, Giản Dao lại nhìn thấy cây cần Daiwa Hồng Hổ quen thuộc. Nhận ra nhãn hiệu này, Giản Huyên trố mắt kinh ngạc: “Cần câu của ai mà vô tư thế?”
Giản Dao cũng hơi ngạc nhiên. Sao người đó lại vứt cây cần ở đây?
Lúc này, Giản Huyên nhấc cần câu lên khỏi mặt nước: “Chị, không có mồi câu, bị cá ăn hết rồi hay sao ấy? Lạ thật, cá đâu nhỉ? Cá khó thoát khỏi loại lưỡi câu này mới đúng.”
Giản Dao vụt qua một ý nghĩ. Cô cúi đầu tìm kiếm, phát hiện trên mặt đất không có hộp mồi câu, chỉ có mỗi cây cần cắm ở nơi này.
Giản Huyên cũng nhận ra điều đó, cô cất giọng nghi hoặc: “Chủ nhân của cần câu này là Khương Thái Công, định chờ cá tự cắn câu hay sao?”
Giản Dao đã hiểu ra vấn đề, mỉm cười trả lời: “Người đó không phải đợi cá.”
Mà là đợi cô.
Xét về ngoại hình, Giản Dao là cô gái vô cùng dịu dàng thanh tú. Cô có mái tóc dài ngang vai, thân hình mảnh mai, làn da trắng ngần, ngũ quan sáng sủa. Đặc biệt là đôi mắt đen long lanh như có ánh nước, càng khiến khí chất của cô thêm phần xuất chúng.
Phong cách trang điểm ăn mặc của Giản Dao cũng rất trang nhã và tinh tế, không khoa trương cũng không qua loa đại khái. Cô rất biết cách phối đồ, bộ quần áo nhãn hiệu bình thường mặc lên người cô trở nên mới mẻ và nổi bật. Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng mềm mại, nhưng tuyệt đối không dài dòng. Cô có nụ cười thoải mái hồn nhiên, trong khi cử chỉ động tác lại toát ra vẻ duyên dáng nữ tính.
Khí chất của Giản Dao được di truyền từ người mẹ có tính cách hiền thục và dịu dàng. Nhưng trong cốt tủy của cô vẫn có sự phóng khoáng của người bố. Mặc dù bố cô chỉ ở bên cô sáu năm, nhưng Giản Dao vẫn có ấn tượng sâu sắc về những câu ông từng nói. Ví dụ ‘Đại trượng phu hành sự đầu đội trời chân đạp đất, lòng không hổ thẹn’, ‘Đời người nên tận hưởng niềm vui’, ‘Sự giao thiệp giữa những người quân tử nhạt như nước’…
Vì vậy dưới ánh chiều tà của ngày hôm nay, sau khi kết thúc buổi câu cá, Giản Dao bỏ lại cây ‘Daiwa Hồng Hổ’ và mười mấy con cá bên bờ suối. Lúc cô gọi em gái ra về, Giản Huyên hết sức nghi hoặc: “Chị để hết ở đây sao?”
“Ừ. Anh ta sẽ tự mình mang về.”
Vào giây phút cánh cửa khép lại, cô nhìn thấy bàn tay của người đàn ông đặt bên mép cửa. Anh đeo găng tay cao su dùng trong y tế, cô còn bắt gặp mấy cái giá sắt rất cao sau lưng anh. Trên giá xếp từng cái hộp tròn. Không biết trong hộp đựng thứ gì, đều là thứ hỗn độn cuộn vào nhau.
Giản Dao quay về phòng khách, một mình ngồi trong bóng tối mấy phút. Sau đó cô đứng dậy đi vào nhà bếp.
Giản Dao bật bếp ga, cô đứng bên ngọn lửa sưởi ấm hai tay. Vừa ngẩng đầu, cô liền nhìn thấy chai rượu ngon mà cô tặng Bạc Cận Ngôn trên tủ bếp.
Giản Dao không do dự lấy chai rượu xuống, cô tần ngần vài giây rồi ngửa đầu uống mấy hớp. Bố ruột và bố dượng đều thích uống rượu nên cô cũng bị ảnh hưởng. Chút rượu này chẳng là gì đối với cô.
Lồng ngực nóng rực, cảm giác khá hơn nhiều, chỉ là bụng hơi đói, Giản Dao bắt đầu tìm đồ ăn trong nhà bếp.
Nhưng tất cả các tủ bếp đều trống không, đến tủ lạnh cũng chẳng có thứ gì, bao gồm cả hoa quả.
Giản Dao lại mở phòng đông lạnh. Lần này cô có thu hoạch, trong đó chứa rất nhiều cá, từng tầng từng tầng xếp ngay ngắn thẳng hàng. Đều là cá do cô câu được.
Tuy bị mất điện nhưng vì bây giờ là mùa đông, phòng đông lạnh vẫn giữ nhiệt độ rất thấp. Giản Dao lấy con cá to nhất, ném lên cái thớt trên bệ bếp.
Mặc dù chỉ có ánh sáng từ máy điện thoại và ngọn lửa trên bếp ga, Giản Dao gần như phải lần mò trong bóng tối, nhưng cô vẫn có thể nấu món ăn đơn giản.
Món thịt cá thái lát trần nhanh chóng làm xong. Giản Dao để đĩa cá trên bàn, bắt đầu dọn dẹp bệ bếp theo thói quen.
Ai ngờ lúc dọn dẹp xong vừa quay người, cô liền phát hiện bàn ăn trống không.
Giản Dao hơi đờ người. Cô ngoảnh đầu liền bắt gặp một hình bóng cao lớn màu trắng đang đứng ở một đầu bàn, trên tay cầm đĩa thức ăn của cô.
Một tiếng cạch nhẹ vang lên, anh đặt đĩa cá xuống bàn.
“Rất khó ăn.” Giọng nói người đàn ông trầm thấp dễ nghe: “Thịt chín quá, bỏ muối quá nhiều.”
Nỗi bực tức tích tụ trong lòng mà Giản Dao cố gắng đè nén bùng phát sau câu nói của người đàn ông.
Cô nghiêm mặt đi đến bên người đàn ông, kéo đĩa cá về phía mình. Sau đó, cô nói rành rọt từng từ một: “Tôi có mời anh ăn không?”
Nói xong, Giản Dao ngồi xuống ghế, cầm đôi đũa trầm mặc ăn đồ.
Bạc Cận Ngôn không lên tiếng, cũng không nhúc nhích. Anh đứng yên tại chỗ, giống một cái cây yên tĩnh màu trắng. Bên ngoài cửa sổ mưa gió điên cuồng, trong nhà càng trở nên tĩnh mịch. Ngọn lửa trên bếp phát tiếng động nhẹ, cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Đột nhiên, thân hình người đàn ông lay động, anh bước về phía cô.
Giản Dao vẫn cúi đầu, coi như anh không tồn tại. Khóe mắt cô nhìn thấy anh vắt một cái áo khoác đàn ông lên thành chiếc ghế bên cạnh.