Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến

Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến

Tác giả: Đinh Mặc

Ngày cập nhật: 04:07 22/12/2015

Lượt xem: 1341979

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1979 lượt.

mặc anh bế cô.
Bạc Cận Ngôn nhanh chóng bế Giản Dao về bên ghế sofa, nhẹ nhàng đặt cô xuống. Tuy lời nói của anh vừa rồi hơi khó nghe, nhưng vì anh cứu cô, cô mở miệng: “Cám ơn anh.”
Bạc Cận Ngôn đứng thẳng người. Trong đêm tối, cô không nhìn rõ vẻ mặt anh. Anh trầm mặc trong giây lát rồi quay người đi vào nhà bếp.
Bạc Cận Ngôn ở trong nhà bếp một lát, sau đó đi ra ngoài.
“Tôi tin cô đã có kết luận rồi.”
Vài giây sau, Giản Dao mới có phản ứng, anh đang nhắc đến món cá. Nhưng rõ ràng cô chỉ động đũa một chút ở lớp dưới cùng. Sao anh nhìn ra cô đã ăn đĩa cá của anh?
Giản Dao không hề bối rối, thản nhiên trả lời: “Tôi thừa nhận, món cá của anh ngon hơn của tôi. Nhưng lời anh nói trước đó thật khó nghe.”
Bạc Cận Ngôn không có bất cứ phản ứng nào trước lời phê bình của cô. Anh chỉ nói khẽ: “Chúc ngủ ngon.” Lần này Giản Dao nghe ra, ngữ điệu của anh ẩn hiện ý cười nhàn nhạt. Giản Dao có thể khẳng định, ý cười này là bởi vì thắng lợi của món cá.
Bạc Cận Ngôn quay người đi lên tầng hai trong nháy mắt.
***
Lúc Giản Dao tỉnh dậy, trời đã tờ mờ sáng, mưa không biết ngừng rơi từ lúc nào.
Cô đứng dậy, hít thở không khí trong lành và giá lạnh của buổi sáng sớm. Căn phòng vẫn trống trải và tĩnh mịch như mỗi ngày, tầng trên vẫn không có động tĩnh.
Nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, Giản Dao có ảo giác dường như đã cách mấy đời.
Cô gấp áo khoác của Phó Tử Ngộ đặt xuống ghế sofa, quét dọn sạch sẽ kính vỡ trong phòng khách rồi mới về nhà.
Thời tiết giá lạnh, trên đường rất ít người qua lại. Đêm qua Giản Dao mới chỉ chợp mắt vài tiếng đồng hồ nên toàn thân lờ đà lờ đờ.
Cô không về căn hộ tập thể cảnh sát, mà về nhà của mẹ và bố dượng, để bọn họ khỏi lo lắng.
Bố dượng Giản Dao làm việc ở cơ quan nhà nước, sống trong căn hộ tập thể của cơ quan. Giản Dao không gọi điện về nhà, chỉ nhắn tin báo bình an, để cả nhà khỏi dậy sớm đón cô. Cô một mình đi dọc theo lối vào khu tập thể, đột nhiên nhìn thấy mấy người bảo vệ quen đang vội vàng đi ngược lại ở phía trước.
Trong lúc đi ngang qua bọn họ, Giản Dao lờ mờ nghe thấy bọn họ nói chuyện, ngữ khí sốt ruột và phẫn nộ.
“Chắc chắn là hắn, tên quái nhân đó.”
“Đúng, thằng đó nhất định là tội phạm bắt cóc trẻ em.”
“Chúng ta không thể chờ đợi.”

Nghe đến hai từ ‘bắt cóc’, Giản Dao giật mình. Cô liền nhớ đến vụ án mất tích mà Lý Huân Nhiên nhắc tới thời gian trước. Lúc này, mấy người bảo vệ đã nhảy lên chiếc xe cóc đỗ ngoài cổng, nổ máy đi mất.
Giản Dao lập tức gọi điện cho Lý Huân Nhiên. Tuy không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng cô cảm thấy sự việc này có khả năng liên quan đến vụ án mất tích.
Tuy nhiên, điện thoại của Lý Huân Nhiên không có tín hiệu. Giản Dao nhớ mấy ngày trước hình như anh nói sẽ đi về vùng quê điều tra vụ án, nơi đó sóng điện thoại rất kém. Mãi vẫn không gọi được, Giản Dao đành leo lên tầng về nhà trước.
Nghe Giản Huyên nói, Giản Dao mới biết, con trai của một ông bảo vệ mới từ quê ra thành phố chơi bị mất tích từ ngày hôm qua, đến giờ vẫn chưa trở về. Cụ thể thế nào, Giản Huyên cũng không rõ.
“Em nghe nói đã báo cảnh sát rồi.” Giản Huyên cho biết: “Nhưng mất tích chưa đến bốn mươi tám tiếng đồng hồ, đồn cảnh sát sẽ không lập án.”
Giản Dao gật đầu, lại gọi điện cho Lý Huân Nhiên nhưng vẫn không thông. Cô về phòng đi ngủ.
Lúc Giản Dao tỉnh dậy đã là buổi trưa. Mây đen tan biến, bầu trời trong veo xán lạn.
Giản Dao ăn một chút đồ, cầm túi xách chuẩn bị ra ngoài.
Giản Huyên không khỏi ngạc nhiên: “Hôm nay chị vẫn đi đến ngôi biệt thự? Chẳng phải buổi sáng chị mới từ đó trở về hay sao?”
Giản Dao đáp: “Công việc của chị còn một chút nữa là hoàn thành. Hôm nay chị kết thúc cho xong, kể từ ngày mai chị không cần đi nữa. Cũng vừa vặn đến Tết rồi.” Ngừng vài giây, cô nói tiếp: “Tối qua chị đã gặp Bạc Cận Ngôn.”
“Vậy sao?” Giản Huyên tỏ ra có hứng thú: “Anh ta đáng sợ lắm phải không?”
Giản Dao ngẫm nghĩ, cô chỉ thở dài một tiếng mà không trả lời.
Sau khi kể với em gái chuyện xảy ra tối qua, Giản Dao liền ra khỏi nhà, đi đặt dấu chấm hết hoàn hảo cho công việc kéo dài hơn hai mươi ngày qua. Quan hệ giữa cô và Bạc Cận Ngôn cũng chấm dứt từ đây.
Sau đó, ngày tháng sẽ tiếp tục trôi qua trong yên bình. Kết thúc kỳ nghỉ đông, cô sẽ quay lại thành phố B, đi thực tập ở đơn vị đã ký hợp đồng. Cô đi làm, kiếm một người bạn trai, rồi kết hôn, sinh con.
Tuy nhiên, Giản Dao không thể ngờ, chính buổi trưa ngày hôm nay, trong ngôi biệt thự trên sườn núi sẽ xảy ra một sự kiện chấn động. Và kể từ hôm nay trở đi, cuộc sống của cô không còn yên bình. Cuộc đời mà cô lên kế hoạch từ trước sẽ dần chệch khỏi đường ray, đi theo phương hướng kỳ lạ hoàn toàn mới.






Bầu trời sau cơn mưa một màu xanh lam trong vắt. Lối đi nhỏ trong khu rừng vô cùng tĩnh mịch, từng phiến lá vẫn còn đọng giọt nước, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Giản Dao chậm rãi bước đi. Xung quanh đâu đâu cũng một màu sắc tươi mới, tâm trạng cô cũng trở nên êm dịu và yên bình.<